Trong căn nkhà gỗ còn có một cái thang đặt nghiêng, thông lên gác xép phía trên.
Lục Kiêu đang làm việc thì nhận được một cuộc điện thoại. nếu không phải của phi tần thì sẽ là đồ tùy táng của công chúa, giá trị lắm đó!”
Chắc là bị bọn trộm mộ đào được rồi.
Nghe vậy, Lục Kiêu im lặng một lát, sau đó cảm ơn rồi nói: “Chỉ là một bức ảnh thôi, tôi hỏi cho biết ấy mà. Hiện tại tôi không biết nó ở đâu.” Nếu đó đúng là văn vật, vậy thì chuyên gia sẽ nhìn ra ngay nó là đồ thuộc triều đại nào, có thể đào được ở đâu.
Quả nhiên, chỉ khoảng hai phút sau, chuyên gia khảo cổ ấy lập tức gọi điện tới.
Lục Kiêu bắt máy, giọng nói sốt sắng của chuyên gia vọng ra từ điện thoại: “Đội trưởng Lục, sao anh lại biết thế này? Tôi đoán đây là văn vật đào được ở Tây An. Với mức độ quý hiếm của loại châu báu này, Gián điệp mà anh cứ đi cũng từng nhắc tới một món đồ trang sức bị mất.
Có người đã lấy cắp vặn vật ấy rồi chạy trốn. Lý Đình Trạch tới miền Tây là vì thứ đồ có giá trị kếch xù ấy.
Lẽ nào thứ mà Lý Đình Trạch muốn tìm lại là sợi dây chuyền mà người của bọn họ tìm được? cAnh dừng lại để nghe điện thoại.
“A lô, Đội trưởng Lục, chúng tôi phát hiện ra tung tích của một người rất kỳ lạ.” Người ở đầu bên kia anói.
Lục Kiêu nhíu mày lại: “Là ai?” Lục Kiêu mở miệng: “Chụp ảnh gửi cho tôi, tôi sẽ liên lạc để chuyên gia giám định.”
Trước kia anh từng hộ tống và bảo vệ mấy nhà khảo cổ học, còn giữ phương thức liên lạc với họ.
Chẳng mấy chốc ảnh đã được gửi tới, Lục Kiêu gửi cho chuyên gia giám định. Anh không nói thêm gì nữa, tắt máy ngay lập tức.
Xem ra, tám chín phần mười đây là thứ mà Lý Đình Trạch muốn tìm rồi.