Lục Kiêu không nhịn được, đi đi lại lại trước cửa ra vào, có vẻ như1 rất sốt ruột vì những gì người bên kia nói. Nhưng anh không ngờ là cô lại bị kẻ khác để mắt tới.
Gầ7n như chẳng cần suy nghĩ, anh cũng biết kẻ đó là ai. Ngoài Lý Đình Trạch ra thì còn ai nữa? ***
Bầu trời trắng xóa, tuyết bay phấp phới. Gió thét gào, cuốn bay cả tuyết và cát trên mặt đất. ở Thanh Hải đang là mùa đông, thời điểm lạnh nhất trong năm.
Ôn Huyền ngồi trên một chiếc xe, lao vùn vụt trên đường quốc lộ Thanh Hải. Lục Kiêu sẽ không biết và cũng không đoán được là cô sẽ tới tìm anh.
Anh còn chẳng dám gọi điện thoại cho cô cơ mà. Đậu xanh, Lục Kiêu gọi điện thoại tới!
Ôn Huyền nhìn điện thoại mấy giây, mãi mà không bắt máy, cuối cùng ấn tắt đi. Đúng lúc này, chuông điện thoại của Ôn Huyền vang lên.
Cô hơi sửng sốt, cầm điện thoại lên, nhìn cái tên hiện lên trên màn hình. Hơi thở của cô chững lại, suýt thì tưởng là mình nhìn nhầm. Trái tim anh cũng bắt đầu thấp thỏm bất an.
Người vừa gọi điện thoạ2i cho anh chính là người mà anh sắp xếp bảo vệ Ôn Huyền. Đương nhiên Ôn Huyền cũng có phần bất mãn, nhưng nghĩ tới việc anh đang giải quyết một chuyện nguy hiểm, bao bất mãn trong cô đều tan biến hết, chỉ còn lại sự đau lòng và dịu dàng. Cô hy vọng anh được
bình an, ngoài điều đó ra thì chẳng mong ngóng gì hơn thế nữa. Tôi qua 1 lúc đi, Ôn Huyền đã thay đổi cách ăn mặc, sợ mình bị theo dõi.
Hai người kia không nhận ra cô, chỉ nghĩ rằng cô vẫn luôn ở trong nhà. Nhưng lúc này, bọn họ đang cách xa ngàn dặm.
Cấp dư0ới trả lời Lục Kiêu: “Cậu Lục, cô Ôn đã kéo rèm che kín cửa sổ nhà mình rồi, từ tối qua đến giờ không kéo ra lần nào. Hơn nữa cô ấy cũng không hề rời khỏi chung cư.” Nghe vậy, Lục Kiêu lại càng bất an hơn.
Anh không nói gì nữa, gọi điện thoại cho Ôn Huyền. Lúc đi anh sợ bị cô mắng, còn bây giờ anh chỉ muốn biết cô có bình an hay không. Cô không cố tình muốn gây chuyện với anh, chỉ sợ là sẽ lộ mất vị trí. Lục Kiêu khôn ngoan như thế cơ mà, khó qua mắt anh lắm.