Lục Kiêu thì đang ở nơi này...
Nghĩ đ2ến đây, Ôn Huyền rảo bước nhanh hơn, càng thêm tò mò Lục Kiêu ở đây làm gì. Lúc này nhiệt độ thấp như thế, xung quanh chẳng có lấy7 một căn nhà nào, anh ở đây làm gì? Không sợ chết cóng sao?!
Ôn Huyền càng nghĩ càng thấy lạ. Dần dần, cô cũng ra khỏi rừng phi la7o.
Ngay từ cái nhìn đầu tiên, cô đã nhìn thấy hình ảnh trên dải đất bằng phẳng cách đó không xa... Mà cho dù có, thì Vì sao Lục Kiêu lại ở đây?
Một căn nhà gỗ, còn có cả anh nữa, đó là tất cả những gì cô muốn có khi rời xa chốn đô thành sầm uất náo nhiệt.
Ôn Huyền bước từng bước tới gần. Trong đó có mấy bậc thang để đi lên nhà gỗ. Trông nó không lớn lắm, nhưng cũng không nhỏ, khoảng chừng bốn mươi mét vuông, đồng thời bên trên còn có một căn gác xép nhỏ.
Bên cạnh gác xép còn có ống khói.
Lúc này, khói trắng lượn lờ đang nhả ra từ chỗ đó, bay lên không trung, dần dần hòa làm một với gió. Nhìn thấy căn nhà nhỏ n2hắn nằm im trên mặt đất, Ôn Huyền ngây ngẩn cả người.
Cô mặc chiếc áo khoác màu nâu, quấn khăn quàng cổ, đi đôi bốt Martin cao cổ,0 mỗi lần thở đều phả ra một làn khói trắng.
Nhiệt độ xung quanh lạnh như thế, nhưng giờ khắc này, cô lại đứng chôn chân ở đó, không nhúc nhích chút nào. Nhưng lúc này, cô không hề biết rằng trong căn nhà gỗ nhỏ, Lục Kiêu vẫn đang tiếp tục gia cổ thêm cho cánh cửa. Chiếc điện thoại di động đặt ngay bên cạnh, màn hình hiển thị cửa sổ trò chuyện WeChat giữa
anh và Ôn Huyền.
Chỉ có điều, không hiểu sao trái tim anh tự nhiên đập mạnh một cái, mơ hồ có cảm giác gì đó rất khó tả.
Cứ nghĩ tới chuyện cô hỏi địa chỉ của mình là anh lại không nhịn được mà suy nghĩ nhiều.
Đúng lúc này, máy báo động anh lắp trên tường phát ra tiếng vang.