Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 476: Tình yêu thầm lặng của đội trưởng lục (1)



Căn nhà được làm từ gỗ chưa xẻ, phần tay vịn được làm bằng thân cây phù hợp, tạo nên cảm giác của quê nhà.

Trong lúc 1Ôn Huyền chăm chú quan sát nơi này, cửa bất chợt mở ra. Lục Kiêu mở cửa ra, trong tay còn cầm cây súng trường.

Anh mặc chiếc áo lông cổ chữ V sẫm màu khá mỏng, bên2 dưới là chiếc quần thể thao rộng rãi. Bởi vì vừa rồi đang làm việc nên anh còn xắn tay áo lên, lộ ra cổ tay rắn rỏi.
Mái tóc của anh vẫn rất gọn gàng điển trai, khuôn mặt lạnh lùng sắc nét, đường cong từ cằm đến cổ vô cùng kiến nghị.
Mặc dù mới gần một tuần không gặp, nhưng cô lại cảm thấy lâu như cả một thế kỷ.

Ôn Huyền vẫn áp mặt vào lòng anh, chậm rãi nói một câu: “Lục Kiêu, anh không đi tìm em, nên em đành phải tìm anh thôi...”
Lục Kiêu hơi buông cô ra, chăm chú nhìn vào khuôn mặt của Ôn Huyền.

Cô đội mũ, quàng khăn, mái tóc còn vương sương trắng.
Đúng thế, cô tới rồi.

Cô muốn rời xa chốn thành thị xô bồ, làm bạn bên cạnh anh, hưởng thụ sự yên tĩnh và nét đẹp hùng vĩ của Khả Khả Tây Lý.
Lục Kiêu không thể hình dung được sự rung động trong tim mình lúc này. Anh chỉ cảm thấy, sự xuất hiện của cô cứ như một giấc mơ.

Mặc dù mấy phút trước anh còn sinh ra cảm giác như cô đang ở ngay bên cạnh mình, nhưng không ngờ chỉ mấy phút sau, cô đã ở trong lòng mình.
Tuy rằng cô lần tới đây theo định vị của anh, nhưng thấy Lục Kiêu xuất hiện trước 7mặt mình, cô vẫn không thể tin được đây là sự thật.

Cả anh, và ngôi nhà gỗ nhỏ, đều xuất hiện trong thế giới của cô.7
Ôn Huyền sửng sốt, cô ngước mắt nhìn lên bậc thang.

2Vừa nhìn là cô lập tức chững lại.
Ôn Huyền nhìn anh. Sau khi hoàn hồn lại, cô lập tức nhào tới ôm chầm lấy anh.

Lục Kiêu đặt súng xuống cạnh cửa, giơ tay lên ôm cô, hơi thở cũng gấp gáp hẳn lên.
Hai người nhìn nhau chăm chú, trong mắt chất chứa quá nhiều tình cảm, quá nhiều điều muốn nói, bầu không khí xung quanh cũng trở nên xao động.