Chiếc áo khoác trên người cô còn tỏa ra hơi lạnh, nó bị kcởi ra, để lộ ra chiếc áo len cao cổ màu kem bên trong.
Có vẻ như anh thật sự rất nhớ cô, nhưng lại khiếp sợ trước sự xuất hiện củca cô, vậy nên động tác của anh rất bá đạo, như thể không bao giờ thấy thỏa mãn. Giữa đàn ông và phụ nữ cũng chỉ có từng ấy chuyện để làm thôi, huống chi còn mới xa nhau một thời gian.
Vả lại, một người có nhu cầu mãnh liệt về phương diện đó, là một người đàn ông khỏe mạnh cường tráng ở khu bỏ hoang, một người lại là người đẹp nóng bỏng quyến rũ.
Nỗi nhớ như một chất xúc tác, làm củi khô bốc lửa. Chiếc xô pha này mới tinh, rất mềm, khiến cô lún sâu trong đó.
Giọng anh còn trầm và khàn hơn cả giọng cô: “Vậy thì tắm chung.”
Lục Kiêu cúi người xuống, tay anh giật phần cổ áo, chiếc áo lông móng cổ chữ V bị anh cởi xuống, để lộ ra cơ ngực rắn chắc cùng với tám múi cơ bụng rắn rỏi của anh. Ôn Huyền cũng sa vào đó,
Cô nghĩ, ai mà ngaờ người đàn ông trông bề ngoài lạnh lùng nghiêm túc và vô tình này lại đang đè cô lên cửa hôn ngấu nghiến...
Đến cuối cùng, tay anh trượt xuống. Cô ôm lấy cổ anh, nhảy chồm lên người anh, hai chân quặp lấy vòng eo rắn chắc của Đội trưởng Lục. Ngoài cửa sổ, gió thét gào từng cơn, như tiếng gầm của dã thú trong rừng.
Trong phòng, chẳng biết từ khi nào, trên ghế đã vương đầy quần áo, có của đàn ông, cũng có của phụ nữ, kéo dài tới tận phòng tắm.
Căn phòng tắm được làm từ kính mờ, không nhìn rõ hình ảnh bên trong.
Chỉ nghe thấy tiếng nước chảy ào ào, hơi nước nóng hổi thẩm thấu qua khe hở trên kính.
Loáng thoáng nghe thấy tiếng phụ nữ, hòa vào tiếng nước tí tách, giống tiếng rên rỉ bất lực của một con thú nhỏ.
Lúc mệt mỏi mở mắt ra, Ôn Huyền mới cẩn thận quan sát căn nhà gỗ này.
Nhưng lúc này, cô đang có mình trên xô pha, dựa vào cơ thể cao lớn rắn chắc của anh.