Bên ckạnh bàn rượu ấy là một cái cầu thang nhỏ để đi lên gác xép.
Độ sáng trên gác xép là tốt nhất. Mặc dù gọi nó là gácc xép, nhưng nếu muốn đi ngủ, trải một tấm Tatami(*) lên thì hai người nằm cũng đủ. Lục Kiêu đang bị cô đè trên xô pha. Anh vươn một tay ra gối lên đầu, tay còn lại thì vỗ về khuôn mặt cô, nhìn cô rồi nói bằng giọng dịu dàng: “Ôn Huyền, đây là món quà mà anh tặng em. Anh đã bỏ ra mấy tháng, từ thiết kế bản vẽ cho đến lựa chọn chất liệu, cuối cùng là tự tay xây dựng nó cho em, từng chút từng chút một.”
Ôn Huyền: “...”
Phải thừa nhận rằng, khi nghe những câu ấy, trái tim cô rung động mãnh liệt. Ôn Huyền trố mắt lên: “Thật hả? Thành của em thật sao? Anh mua ngôi nhà này từ ai vậy?”
Nào ngờ giây tiếp theo, cô thấy Lục Kiêu nghiêm túc nhìn mình, nói một câu: “Không phải là mua, anh tự tay làm đấy.”
Ôn Huyền ngây ra như phỗng. Đến khi mở miệng, cô hơi lắp bắp: “Sao, sao lại thế được? Anh lấy đâu ra thời gian?!”
Chẳng phải Lục Kiêu bận lắm sao?
Nhưng sau đó, câu nói của Lục Kiêu đã làm cô hoàn toàn rung động.
Anh nhẹ giọng nói: “Hai tháng trước, hằng ngày cứ hoàn thành nhiệm vụ xong là anh lại tới đây, làm căn nhà gỗ này tặng em.”
Đôi mắt của Ôn Huyền bỗng dưng nóng bừng, cô nhìn anh không chớp mắt: “Những nơi này cũng đâu có gần khu trực thuộc của các anh. Ngày nào anh cũng tới đây, chẳng phải là vất vả lắm sao?”