Cô không kìm nén được, bèn cúi đầu xuống.
Phát hiện ra tâm trạng 2của cô thay đổi, Lục Kiêu nâng cằm cô lên, nhìn đôi mắt đỏ hoe của cô, trái tim anh thắt lại: “Sao em lại khóc?” Trong lúc cô đang hoài nghi, đôi mắt hẹp dài lạnh nhạt của anh nhìn về phía cô: “Ừm, nhớ ra rồi hả? Chính là cái lần mà chúng ta chia tay đó. Anh tới đoàn làm phim, muốn thăm em, kết quả lại thấy em đi cùng Trình Đông Nguyên.”
Ôn Huyền nín thở, Lục Kiêu tiếp tục nói: “Anh ta nói, em thích nơi này thì sẽ mua một căn biệt thự cho em. Nhưng em lại nói là mình thích một căn nhà gỗ vuông vức, ánh mặt trời chiếu vào là trong phòng ngập tràn ánh nắng...”
Lục Kiêu thuật lại lời nói của cô, Ôn Huyền cũng không kìm được, nước mắt lăn dài trên má. Sao Lục Kiêu lại biết? Đợi, đợi đã...
Ôn Huyền chợt nhớ tới, hôm đó Lục Kiêu đến, đồng thời còn nhặt được chú heo màu hồng dùng để treo điện thoại của cô.
Chẳng lẽ... Thấy cô khóc, Lục Kiêu cũng đau lòng. Anh lau nước mắt cho cô, dịu dàng nói.
“Là anh. Ôn Huyền, anh không có suy nghĩ gì khác cả, chỉ cần em thích, cho dù là biệt thự hay nhà gỗ thì anh đều có thể tặng cho em.”
Chỉ có điều, nếu là nhà gỗ thì anh muốn tự tay thiết kế và xây dựng hơn.
Ôn Huyền không kìm được nước mắt.
Mặc dù lúc ấy cô chỉ thuận miệng nói thế, nhưng đó đúng là một giấc mơ nhỏ nhoi trong lòng cô.
Nhưng cô luôn cảm thấy, chẳng có ai thật sự để tâm tới điều đó, ngay cả chính cô cũng chỉ thuận miệng nói ra mà thôi.