Ôn Huyền cũng sợ vụ đó lắm chứ, nhưng cô nói r2a thì cũng chỉ làm Lục Kiêu lo lắng và áy náy hơn thôi.
Chuyện đã qua rồi, nếu là chuyện bé thì còn nói được, chứ như ch7uyện thế này, cô không muốn làm anh lo lắng. Anh xuống dưới, lấy máy tính ra rồi cầm chiếc USB ấy vào.
Thời điểm tới Thanh Hải, tuy rằng anh cũng hoài nghi chiếc USB, nhưng lại không liên tưởng tới Lý Đình Trạch. Dù sao, nếu trong đây có bí mật của hắn ta thì làm sao lại rơi ở chỗ Ôn Huyền được.
Lý Đình Trạch là một người cẩn thận, Chỉ có điều Lục Kiêu không ngờ rằng, đôi khi ngựa cũng tuột vó.
Sau khi cắm chiếc USB vào, cửa sổ nhập mật khẩu hiện lên. Anh nhíu mày rồi gõ lách tách trên bàn phím, tiến hành quá trình phá mật khẩu.
Đây là mật khẩu cao cấp, khá là rườm rà phức tạp. Tuy anh không chuyên, nhưng không có nghĩa là anh không biết phá mật khẩu. Lục Kiêu hôn nhẹ vào trán cô: “Không sao, anh đợi em ngủ rồi đi xem.”
Ôn Huyền cử thể chìm vào giấc ngủ.
Lúc chuẩn bị đi, Lục Kiêu chỉnh lại tư thế ngủ của cô, sau đó đắp chăn cho cô cẩn thận rồi mới đi xem chiếc USB. Lục Kiêu không vạch trần lời nói dối của cô.
Những người đang âm thầm bảo vệ cô cũng sẽ không để cô biết. Anh không nói gì nữa, chỉ kéo cô vào lòng, chống cằm mình vào trán cô, sau đó nhắm mắt lại, lẳng lặng ôm cô, cảm nhận hơi thở cũng như nhiệt độ trong lòng.
Sống động và êm đềm. Lục Kiêu tốt nghiệp ở trường đại học quân sự tốt nhất cả nước, ngoài việc giỏi đánh đấm thì anh còn có một cái đầu thông minh.
Khoảng nửa tiếng sau, rốt cuộc anh cũng phá được mật khẩu.