Phải thừa nhận rằng khi nhìn thấy những thứ trong chiếc USB, nội tâm anh vô cùng khiếp sợ.
Không ngờ baco nhiêu chứng cứ phạm tội của Lý Đình Trạch lại rơi vào tay Ôn Huyền, bây giờ còn bị anh phát hiện ra nữa. Đến khi tỉnh dậy, Ôn Huyền thoải mái vươn vai.
Theo bản năng, cô sờ sang bên cạnh, nhưng chỉ có không khí.
Ôn Huyền mở đôi mắt nhập nhèm ra, giơ tay lên dụi mắt. Nhìn trần nhà bằng gỗ và cái gác xép này, cô đơ ra mất một lúc, không biết mình đang ở đâu. Bởi vì hôm qua ngủ sớm, thời gian ngủ dài, vậy nên lúc dậy mới bảy, tám giờ mà thôi.
Sau khi xuống dưới, Ôn Huyền vẫn không thấy Lục Kiêu đầu, cô bất giác nhíu mày lại. Đúng lúc này, cô nhìn thấy một tờ giấy nhỏ trên chiếc bàn trà bằng gỗ chưa xẻ bên cạnh sô pha.
Trên đó là hàng chữ tiêu sải uốn lượn của Lục Kiêu: [Anh đi ra ngoài một chuyển, có làm bữa sáng cho em rồi đấy, nhở hâm nóng lại rồi hãy ăn.] Đến khi hoàn hồn lại, trong lòng lập tức dâng lên sự ấm áp.
Rèm cửa sổ trên gác xép có hai lớp, một lớp màu trắng, một lớp màu cam. Hai tấm rèm chồng lên nhau, ánh nắng xuyên qua rèm cửa chiếu vào, khiến cả căn phòng ngập tràn trong ảnh vàng ấm áp.
Ôn Huyền chậm rãi kéo rèm cửa sổ ra, chăn trượt từ vai cô xuống. Đọc xong, Ôn Huyền tung tăng vào phòng bếp.
Mặc dù sáng dậy không thấy anh đầu làm cô hơi hụt hẫng, nhưng cô biết anh rất bận, vậy nên không quấy rầy anh.
Hơn nữa, lần này tới đây, cô cũng có dự định của mình.
Ngoài việc đọc sách, phơi nắng và dưỡng sức, cô còn muốn viết một kịch bản. Đúng thế, cô đã quay nhiều phim lắm rồi, cũng tích lũy được kha khá kinh nghiệm. Bây giờ cô tới đây nghỉ phép, nhưng không có nghĩa là cô sẽ không làm gì.
Nơi này yên tĩnh, không có ai quấy rầy, là nơi thích hợp để cô viết kịch bản.