Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 490: Sảng khoái



Lục Kiêu móc một điếu thuốc ra nhét vào miệng, đưa cho mỗi người một điều, sau đó mới từ từ nói: “Chờ đi, ông ta sẽ ra đ1ây tìm tôi nhanh thôi.”

Cát Trác thộn mặt ra, bọn họ còn cách nào khác được đây?

Vụ án này lớn như thế,2 đúng ra phải giao cho cảnh sát giải quyết. Nhưng nếu bọn họ không bắt được thì phải làm sao? Người vừa gọi điện thoại cho ông ta là cấp dưới của Thượng tướng Lục.

Đợi, đợi đã, Thượng tướng Lục... Lục Kiêu...?

Sau khi đoán được điều gì đó, đầu óc ông ta như muốn nổ tung, khuôn mặt tím tái cả đi.
Bà nội nó, vừa rồi ông ta đã nói những gì với Lục Kiêu?!!

Lục Kiêu và đám Cát Trác đi ra ngoài hút thuốc.

Trong lúc Cát Trác đang nghĩ, sao Cục trưởng lại đổi ý được cơ chứ, thì bất chợt nhìn thấy một người đàn ông trung niên vội vàng đi ra ngoài.
Chẳng bao lâu sau, Cục trưởng kia mở cửa đi ra ngoài.

Nhìn thấy bọn họ, ông ta hớt ha hớt hải tiến tới, kéo tay Lục Kiêu rồi thở hổn hển nói: “Đội trưởng Lục, đội trưởng Lục, may mà anh chưa đi.”

Lục Kiêu âm thầm né tránh sự đụng chạm của ông ta, đầu ngón tay gảy tàn thuốc, nói: “Làm sao?”
Không biết người trong điện thoại nói gì, cách cải điện thoại, ông ta gần như cúi gằm người xuống, không ngừng lau mồ hôi trên trán.

Gọi điện thoại xong, lưng ông ta vẫn đổ mồ hôi lạnh không ngừng.

Ông ta nhìn ra ngoài cửa, có vẻ không thể ngờ được rằng Lục Kiêu lại có thể tìm được người có thân phận như thể gọi tới.
Giọng nói của ông ta khá hùng hổ, có vẻ như vẫn chưa nguôi giận.

Đến khi nghe được ai đang gọi điệ0n cho mình, ông ta lập tức đứng phắt dậy.

“Vâng, vâng...”
Cục trưởng nói ngay: “Là thế này, vừa rồi tôi nghĩ lại thì đúng là Đội trưởng Lục hiểu đám tội phạm đó hơn, vậy nên chúng tôi muốn nhờ anh hiện trợ chúng tôi.”

Lục Kiêu cười khẽ, ngắt lời ông ta: “Không phải tôi hiện trợ các ông, mà là các ông hiệp trợ chúng tôi.”

Dựa vào đầu mà lại xem thường người của khu trực thuộc? Bởi vì bọn họ là cảnh sát có biên chế ư? Ai cũng phục vụ nhân dân cả thôi.

Cục trưởng cảm thấy lúng túng, vừa rồi người ta còn nói là hiệp trợ mình, bây giờ lại biến thành mình đi hiện trợ người ta.

Nhưng đã có người “dằn mặt” rồi, ông ta chỉ có thể nghe lời chỉ biết nói gì được nữa.

Thế là, Cục trưởng đành phải gật đầu, tươi cười nói: “Đúng đúng, thế nào cũng được.”

Cát Trác nhìn cảnh ấy mà hết hồn.