Khi nói hai chữ cu1ối cùng, ông ta nhìn liếc ra bên ngoài, hạ thấp giọng nói, chỉ tạo thành khẩu hình. Nếu để anh ta nhúng tay vào chuyện này, sau đó vạch trần chuyện bên dưới ông ta có nội ửng, thế chẳng phải là ông ta cũng gặp nạn theo sao?
Ngờ đâu, trong lúc đang toan tính, ông ta đột nhiên nghe thấy một tiếng cười nhạt, mang theo vài phần trào phúng. Nhưng khi chuẩn b2ị xem, ông ta nhíu mày rồi nói: “Đội trưởng Lục, tôi hiểu ý của anh. Theo như anh nói thì đúng là chuyện này rất nghiêm trọn0g. Nhưng nếu đây là chuyện tất yếu thì cũng không thể để các anh nhúng tay vào được, tôi sẽ tiếp nhận vụ án này.”
Nói đùa gì chứ, nếu đầu đuôi câu chuyện đúng như lời Lục Kiêu nói, bắt được tên tội phạm như vậy, ông ta sẽ lập được công lớn, được thăng chức và điều đi nơi khác cũng chẳng phải nói chơi. Nghe thấy những lời ấy, sắc mặt của Lục Kiêu lạnh lùng hơn hẳn.
Anh cười lạnh rồi mở miệng nói: “Quy củ là vật chết, con người mới là thực thể sống. Nhiệm vụ của chúng ta là sớm ngày bắt tội phạm về quy án, chịu trách nhiệm trước pháp luật, sao lại phải phân chia thân phận như thế?” Đã thế, tên họ Lục này còn nói là bên dưới ông ta có nội gián.
Kỳ thực, ông ta biết có người làm việc mờ ám, nhưng cụ thể là ai thì ông ta không biết. Nghe tên Đội trưởng Lục này nói thì rất có thể anh ta biết. Lục Kiêu không trả lời, mà lấy m2ột chiếc USB ra: “Trong đây lưu trữ rất nhiều chứng cứ phạm tội của một giám đốc công ty kinh doanh, bao gồm cả việc hắn ta 7cướp văn vật và tàn ác giết hại động vật hoang dã. Hiện tại hắn ta đang ở miền Tây, tôi cần sự phối hợp của ông.”
Ng7he vậy, Cục trưởng bán tín bán nghi, một lần nữa ngồi xuống, cắm USB vào và xem tài liệu trong đó. Bị anh nhìn và hỏi ngược lại, Cục trưởng trung tuổi ấy yếu thế hẳn.
Cuối cùng, ông ta nhìn sang hướng khác, nói mà không có khí thế cho lắm: “Dù anh có nói thế nào thì chúng tôi vẫn sẽ tự giải quyết.”