Lục Kiêu im lặng giây lát, sau đó nói ra một câu: “Chẳng pchải ông muốn biết nội gián trong Cục Cảnh sát của các ông là ai sao?”
Cục trưởng Âu Dương chấn động khắp người. “Tổng Giám đốc Lý...”
“Bốp!”
Lý Đình Trạch đang cầm một chai rượu. Hắn ta quay đầu lại, giáng cho gã họ Ngô một cái bạt tai đau điếng. Gã họ Ngô bị đánh nứt khóe môi.
“Nói! Có phải mày cùng một giuộc với thằng đó không? Kẻ đứng sau nó là ai?!”
Hắn ta đã kìm nén cơn thịnh nộ suốt dọc đường đi rồi, lúc này nghiến răng hỏi. Gã họ Ngô hít sâu một hơi, siết chặt nắm đấm, nhìn Lý Đình Trạch rồi nói một cách nghiêm túc: “Tổng Giám đốc Lý, nếu tôi cùng một giuộc với thằng đó, tôi ra ngoài sẽ bị xe tông chết ngay tức khắc!”
Sau đó, gã nuốt một ngụm nước miếng, nói: “Tổng Giám đốc Lý, chỉ có một người có thể bày ra cái bẫy này, phải người xâm nhập vào chỗ chúng ta. Ngoài hắn thì không còn ai khác cả.”
“Là ai?” Lý Đình Trạch hỏi. “Chắc chắn là Lục Kiêu, tên đội trưởng của khu trực thuộc, chỉ có hắn mới có thể...”
“Bốp!”
Không đợi gã nói hết câu, lại là một cái tát giáng thẳng vào mặt gã, khiến đầu gã vẹo sang một bên.
Lý Đình Trạch càng thêm cáu tiết. Hắn ta đạp tên họ Ngô ngã lăn, sau đó túm lấy cổ áo của gã, dữ tợn nói: “Thằng ngu, mày có biết tên họ Lục đó đang ở đâu không? Hiện tại hắn đang ở trong nhà đá, mọc cánh cũng khó thoát. Huống chi hắn còn bị thương nặng, muốn ra cũng không ra được!”
Gã họ Ngô bị đánh trầy trật, nhưng vẫn hổn hển nói một câu: “Nhỡ hằn trốn ra được thì sao? Nếu là hắn thì có thể chúng ta không đầu lại được đâu!”