Anh biết điều này có nghĩa là gì. Người mà anh cử đi nằm vùng đã bị lộ.
Thế nhưng anh vẫn tiếp tục im lặng, bở1i vì nếu anh mà mở miệng thì Lý Đình Trạch sẽ phát hiện ra mình là ai. Sau khi nói xong, hắn ta trực tiếp tắt máy rồi gửi một tin nhắn tới: [Trong vòng hai tiếng, tạo sẽ nói địa điểm gặp mặt cho mày. Nếu mày không tới, tạo sẽ giết hắn]
Lý Đình Trạch dám chắc kẻ đứng sau vụ này đang ở miền Tây, có lẽ cách bọn họ không xa.
Vậy nên, hắn ta cho Lục Kiêu một ngày cũng là vì bản thân mình. đầu bên kia, thấy anh không nói gì, Lý Đình Trạch đột nhiên nở nụ 2cười, sau đó từ từ nói: “Sao mày không nói gì? Không tin tao hả? Vậy để tạo cho mày nghe giọng hắn.”
Hắn ta vừa dứt lời, tiếng nắm đấm đá7nh vào đầu đó, tiếng hét đau đớn vọng ra từ trong điện thoại.
Hơi thở trên người Lục Kiêu còn buốt giá hơn cả tiết trời mùa đông. Anh nắm7 chặt bàn tay, trong mắt lóe lên nét phẫn nộ và sát ý. Công việc nằm vùng luôn rất khó khăn, ai cũng phải sẵn sàng đánh cược tính mạng. Mặc dù vừa rồi gã cũng đánh cho người này một trận, nhưng trong lòng cũng run lắm. Chính gã đã giới thiệu người này cho Tổng Giám đốc Lý, ai ngờ lại là nội gián.
Tên này đóng giả quá giống, nếu hôm nay không bắt quả tang thì e rằng hắn ta sẽ không phát hiện ra được.
Mấy phút sau, một chiếc xe lao đi vùn vụt, đằng sau nó buộc một sợi dây thừng, kéo lê một người.