Nhưng suy cho cùng thì gió vẫn không thể chiến thắng căn nhà gỗ nhỏ vững chãi. Cho dù giật mạnh đến mức nào, cánh cửa đcập phành phành ra sao, căn nhà gỗ nhỏ vẫn kiên cường chịu đựng tất cả.
Cuối cùng, khi gió lặng xuống, Ôn Huyền cũng dần thoát khỏi naỗi sợ hãi. Trời vẫn chưa sáng hơn. Cô kéo rèm cửa ra, bên ngoài trời quang mây tạnh.
Vị trí bên cạnh cô đã trống trơn từ lúc nào chẳng hay.
Tay cô sờ vào nơi mà anh ngủ, dường như ở đó vẫn còn vương lại hơi ấm trên người anh, cùng với hơi thở lành lạnh của anh. Cô nhẹ nhàng vuốt ve, hình như có thứ gì đó lóe lên trong mắt.
Không biết qua bao lâu, Ôn Huyền sụt sịt cái mũi nghèn nghẹn của mình rồi ngồi dậy.
Cô cầu xin Thượng Đế, nhất định phải bảo vệ tính mạng cho người đàn ông của cô, bởi vì anh không chỉ vì một cá nhân nào, mà còn là vì vô số sinh mệnh khác. Ôn Huyền không ngủ tiếp nữa. Tuy rằng vẫn còn sớm, nhưng lúc này cô chẳng có tâm trạng đầu mà ngủ.
Cô đi đọc sách để tĩnh tâm, có mình trên chiếc ghế trên gác xép, đắp một tấm chăn. Trên bàn có đèn, cô thong thả lật từng trang một.
Thời gian chậm rãi trôi qua, mọi thứ xung quanh vô cùng yên tĩnh.
Thế nhưng, Ôn Huyền không hề hay biết rằng, có một chiếc flycam xẹt qua không trung. Vốn nó đã bay qua chỗ cô rồi, nhưng không biết xảy ra chuyện gì mà lại từ từ quay trở lại, lượn vài vòng bên trên căn nhà gỗ.