Gã vừa dứt 1lời, Lý Đình Trạch hơi nghệt mặt ra, quay phắt sang nhìn gã: “Cậu nói cái gì?!” “Đúng thế, không sai được đâu. Đã bắt được t2hằng ranh lấy trộm văn vật của anh rồi!” Gã đàn ông họ Ngô nói. Trợ lý ngẫm nghĩ rồi quyết định nghe lời.
Dù sao, để xác nhận lại chuyện văn vật cũng không tốn bao nhiêu thời gian. Tên này chạy trốn lâu như vậy, bây giờ có tiền thưởng kếch xù, bắt được cũng không có gì là lạ.
Nhưng nếu đồ đang nằm trong tay tên đó, xác nhận là hàng thật, vậy thì hắn ta sẽ phải dạy cho hắn một bài học, róc từng miếng thịt trên người hắn xuống! “Tổng Giám đốc Lý, anh tới đây là để tìm kiếm văn vật ấy...” Gã họ Ngô lên tiếng nhắc nhở.
Trong cái nhìn của gã, thứ đó có sức hấp dẫn hơn giao dịch với kẻ đứng sau tên nội gián nhiều. Trong lúc bọn họ chờ đợi...
ở một nơi nào đó thuộc Khả Khả Tây Lý, căn nhà gỗ nhỏ trong rừng bị chiếc flycam phát hiện ra. Trợ lý nhìn sắc mặt của Lý Đình Trạch, không biết bước tiếp theo nên làm thế nào.2 Lý Đình Trạch im lặng một lát. Hắn ta híp mắt lại, không biết đang suy nghĩ điều gì, cuối cùng mới mở miệng nói: “Chỉ có mộ0t mình hắn hả? Bao giờ mới đưa thằng oắt đó tới được?”
Gã đàn ông họ Ngô nói: “Đúng thế, chỉ có mình hắn thôi, chưa tới hai mươi phút nữa là tới.” Vấn đề mà gã nghĩ, đương nhiên là Lý Đình Trạch cũng nghĩ tới rồi.
Dù sao, hai chuyện xảy ra vào cùng một lúc như vậy quả thực là rất kỳ lạ, nhưng rõ ràng là hai chuyện này không liên quan gì tới nhau. Lúc này, trợ lý lại hỏi: “Tổng Giám đốc Lý, kẻ đứng sau tên nội gián...”
Lý Đình Trạch lạnh lùng nói: “Để hắn chờ! Hiện tại chúng ta đang ở thể chủ động, chúng ở thể bị động. Chỉ cần không để tên nội gián chết thì hắn sẽ phải ngoan ngoãn nghe lời chúng ta.” Nhưng sao lại vào đúng lúc này cơ chứ?
Ngay 7cả gã cũng cảm thấy lạ, hai chuyện quan trọng xảy ra cùng một lúc, người khác không muốn nghĩ nhiều cũng không được.