Không, nói chí1nh xác hơn thì là bị người của Lý Đình Trạch phát hiện ra.
Nhưng ngay khi ngón tay cô vừa vén rèm lên, có vẻ như đám đ2àn ông mặc vest đen bên dưới đã phát hiện ra. Giây tiếp theo, Ôn Huyền nhìn thấy có người xả súng về phía mình. Cô lục tìm bằng đạn và đạn mà Lục Kiêu đưa cho mình,2 bỏ vào trong túi áo.
Khi cô quay ra chỗ cửa sổ và thấy có người mở hàng rào màu trắng ra thì đột nhiên, bên ngoài van0g lên tiếng nổ lớn.
Tiếp đó, những bông tuyết mang theo sóng nhiệt ập thẳng vào căn nhà gỗ. Ôn Huyền nhanh chóng né tránh. Những tiếng “rầm rầm” vọng tới, cô núp đằng sau ván cửa sổ, ôm chặt đầu mình. “Pằng 7pằng pằng!”
Mấy vết đạn ghim sâu vào cửa sổ, tạo thành những vết nứt như mạng nhện.
Ôn Huyền nhanh chóng rời k7hỏi chỗ đó, vơ lấy khẩu súng lục trên bàn, chạy lên trên gác xép. Đợi đến khi cô bình tĩnh lại, chỉ thấy người vừa mở hàng rào bị nổ bay đi, hai kẻ bên cạnh cũng gặp xui xẻo theo.
Sau đó, cô nhìn thấy mấy người xuất hiện trong rừng cây vừa tiến hành áp sát, vừa xả đạn về phía những kẻ mặc vest đen.
Ôn Huyền nhìn cách ăn mặc của bọn họ, những người đó là đặc công! Đến cuối cùng, hắn nhìn về phía cái tủ, giơ súng lên, chậm rãi bước về phía đó.
Thế nhưng, khi người đàn ông mặc vest đó tới gần và kéo mạnh cánh tủ ra thì hắn chỉ nhìn thấy quần áo, ngoài ra chẳng có gì khác.
Tên đó thay đổi sắc mặt, lục lọi mấy lần nữa, có vẻ như không cam lòng, sau đó mới xoay người định đi.
Nhưng vừa mới xoay người đi, không biết trong đầu nghĩ tới điều gì, hắn lại dừng chân, từ từ xoay người lại.
Hắn nhìn đăm đăm vào ván tủ, bước tới rồi đặt tay lên đây thật mạnh, nhưng lại không đẩy ra. Đằng sau cánh cửa, Ôn Huyền nín thở.
Trước mặt cô có một cái then cửa, phòng trường hợp có người đẩy ra và phát hiện ra bí mật đằng sau.
Không phát hiện ra điều gì, người kia xoay người bỏ đi.