Sau khi nhận được tin, người bên kia chỉ nói một câu: “Bắt1 sống.” Giây phút lái xe đi, nội tâm cố kìm nén vô vàn cảm xúc phức tạp.
Mặc dù Lục Kiêu chuẩn bị một chiếc điện thoại cho cô, nhưng cô không dám, và cũng không thể liên lạc với anh ngay lúc này. Thậm chí cô còn không dám nghĩ xem anh đang đối mặt với chuyện gì... Nhìn thấy những thứ đó, đôi mắt Ôn Huyền nóng lên, suýt thì cô bật khóc.
Cô cầm lấy áo anh, mặc vào thật nhanh, sau đó cố gắng khống chế đôi tay không nghe lời của mình, nổ máy rời khỏi đó. Sau khi ngắm một giây, hai giây,0 Ôn Huyền bóp cò. Cánh tay run lên, một viên đạn bay xẹt đi, xuyên qua trán tên đó.
Tên đó vẫn giữ nguyên tư thế đứng lúc đầu, nhưng rồi hắn chậm rãi ngả người xuống, cuối cùng ngã bịch xuống đất. Hiện tại, hắn ôm chặt túi đồ ấy, trong mắt chỉ toàn sự sợ hãi, như thể sợ người ta cướp mất đồ của mình.
Nhưng đằng sau đoàn người, một bóng người thoắt ẩn thoắt hiện, lợi dụng kỹ xảo theo dõi, hoàn toàn không có ai phát hiện ra. Cụm từ ấy thốt ra thì Ôn Huyền đã vào trong rừng rồi.
Tên kia chửi thề một tiếng, cũng định nhảy từ 2trên gác xép xuống đi bắt sống cổ. Đợi đến khi tìm được chiếc xe ở ven đường đó, Ôn Huyền mau chóng lên xe.
Sau một khoảng thời gian chạy trốn, lúc này cô đang lạnh đến mức run rẩy cả người, hai tay đặt lên vô lăng mà cảm giác như nó không nghe theo sự điều khiển của mình nữa. Khi quay mặt nhìn sang, cô phát hiện ra trên ghế phụ có một cái túi. Trong đó có một chiếc điện thoại, một xấp tiền mặt, ngay cả trên thành ghế cũng có một chiếc áo phao của đàn ông, đúng là áo của Lục Kiêu. Ôn Huyền nhìn người kia tới gần, cô nằm sấp trên con d2ốc, nhắm thẳng vào đầu hắn.
Cô nín thở, đầu óc tỉnh táo hơn bất kỳ lúc nào. Khi đã vào rừng, Ôn Huyền không trốn nữa. Cô có súng, đối phương lại còn đuổi the7o, cô cứ chạy trốn cũng không phải là cách hay.
Cô mặc chiếc áo len cao cổ màu trắng, tìm một nơi rồi nằm rạp xuống 7đất mai phục, vừa hay hòa vào làm một với tuyết trên mặt đất.