Người kia tới gần. Nhân lúc xung quanhk không có ai, Lục Kiêu bịt kín miệng mũi của hắn, con dao rạch một đường trên cổ hắn.
Lục Kiêu buông tên đó ra, nhcặt sủng của hắn lên. Lúc đi ra ngoài, anh thấy một người đàn ông đi về phía mình. Lục Kiêu cải trang trà trộn vào đây, nếu không điều tra kỹ từng người một thì sẽ chẳng thể nhận ra anh được.
Sau khi xuống dưới, những người trông coi dưới đây cũng nhìn thấy anh. Bọn chúng đang nói chuyện với nhau, thấy là người của mình liền dời mắt ngay, tiếp tục trò chuyện.
Lục Kiêu tới gần, đi tìm người nằm vùng ngay. Anh chỉ không ngờ là người nằm vùng lại ở đây thôi,
Hiển nhiên, trước mắt nhiều người thế này, anh không thể đưa gián điệp đi được, chỉ có thể tùy cơ ứng biến thôi.
Bên dưới có một không gian lớn khác, trông như nơi để dự trữ lương thực mùa đông của dân du mục trước kia, được tách thành từng gian. Nhìn thấy vết máu trên mặt anh, atên đó vô cùng ngạc nhiên.
Con dao của Lục Kiêu bay ra ngoài, ghim vào đầu của hắn.
Đúng lúc này, hình như người đàn ông vừa đi ra ngoài hút thuốc phát hiện thấy điều bất thường. Một người nữa đứng gác bên ngoài đâu? Hắn vừa mở cửa vào, Lục Kiêu đã lách mình đứng sau cửa. Trong gian phòng lớn nhất, anh nhìn thấy Lý Đình Trạch lúc đi ngang qua.
Thằng nhóc đã lấy trộm sợi dây chuyền văn vật đang quỳ trước mặt hắn ta. Một người đeo kính đứng cạnh Lý Đình Trạch, cầm đèn pin chiếu vào, kiểm tra xem sợi dây chuyền văn vật này là thật hay giả.
Nhìn thấy cảnh ấy, đôi mắt của Lục Kiêu trở nên thâm sâu.
Lý Đình Trạch không hề biết rằng, thằng nhóc này lấy trộm văn vật, cũng là hành vi phạm tội. Hắn đã đồng ý phối hợp với cảnh sát để lập công chuộc tội, vậy nên mới có màn kịch này.
Đương nhiên, sợi dây chuyền văn vật ấy cũng không phải đồ thật.
Nếu là thật thì thằng nhóc này chết chắc rồi, bọn chúng sẽ không giữ lại mạng cho hắn.