Tấm ván gỗ bị 1mở ra, Lục Kiêu kéo hắn ta lên. Nụ cười trên môi Lý Đình Trạch ngày một rõ rệt, chậm rãi nói một câu: “Lục Kiêu, có đáng không? Vì bắt tao, mày dùn2g hết sức lực, lừa tạo để tạo tưởng mày đã vào tù, sau đó lại sắp xếp nội gián. Hiện tại, mày còn làm thằng ranh lấy trộm văn vật của tao ngoan ngo7ãn nghe lời mày, đánh lạc hướng sự chú ý của tạo. Mày giỏi đó, nhưng mà...”
Nói đến đây, hắn ta dừng lại giây lát rồi cười ha ha, nhìn Lục 7Kiêu nói: “Nhưng mày thông minh thì đã sao, bắt được tạo thì đã sao? Người phụ nữ của mày đã chết vì mày rồi! Đúng thế, không phải bởi vì tao, mà l2à bởi vì sự xuất hiện của mày! “Bùm' một tiếng, cô ta bị bom nổ banh xác...”
“Câm miệng!”
Lục Kiêu giảng một đấm vào mặt Lý Đình Tr0ạch, làm gò má hắn ta sưng đỏ lên.
Sau đó anh vẫn không dừng lại, đầm hắn ta túi bụi: “Cô ấy không chết! Mẹ kiếp, mày lừa tao...”
Lục Kiêu biết hắn ta đang cố tình kích thích anh.
Nhưng anh muốn không tin hoàn toàn cũng không được. Căn nhà gỗ đã bị phát hiện ra thật rồi sao? Nó bị nổ, và Ôn Huyền đã...
Không, chuyện đó không thể là thật được!
Đôi mắt Lục Kiêu đỏ ngầu, cả người trở nên điên cuồng, nhưng lại hết sức tỉnh táo.
Lúc này, tiếng bước chân vọng lên từ cầu thang dưới lòng đất.
Trợ lý của Lý Đình Trạch hô to: “Dùng tay! Thằng gián điệp của mày ở đây!” Nghe thấy cậu ấy, Lục Kiêu đấm vài cú nữa vào bụng Lý Đình Trạch rồi mới dừng lại. Anh thở hổn hển, cắn răng nói: “Mày sẽ phải chết! Lý Đình Trạch, tạo sẽ tự tay giết mày!”