Khi hắn ta nói hết câu, đôi 1mắt hẹp dài lạnh lùng của Lục Kiêu đỏ lên, dường như cảm xúc nào đó trong lòng đang lên đến đỉnh điểm.
Nắm đấm của anh kêu răng2 rắc, nhưng không biết nghĩ tới điều gì mà anh lại nhịn xuống. “Mày hài lòng chưa? Thả con tin ra trước!” Lục Kiêu gằn từng chữ một.
Lý Đình Trạch hếch cắm lên, thở hổn hển nói: “USB, đưa chiếc USB cho tao.”
Lục Kiêu hít sâu một hơi, lạnh lùng nói: “Tao nói cho mày biết, tội giết người của mày đã được chứng thực rồi, có chiếc USB đó hay không thì mày cũng không thoát được!” Đội trưởng đội đặc công do dự giây lát rồi vung tay lên, những người đang bao vây bọn họ chậm rãi lùi lại.
Lúc này, máy bay trực thăng từ từ hạ xuống, trên đó có một người lái máy bay.
Cánh quạt làm không khí xung quanh lưu động, khiến gió lạnh càng thêm buốt giá. “Câm miệng!”
Lục Kiêu quát một tiếng. Anh nhìn về phía đặc công, nói với đội trưởng của bọn họ: “Rút hết đi.”
“Đội trưởng Lục, chuyện này...” Đội trưởng đội đặc công ngạc nhiên.
“Nghe tôi, rút!”
Lục Kiêu vẫn kiên trì. Lý Đình Trạch cười ha ha mấy tiếng rồi nói: “Vậy sao? Nếu thế thì sao mày lại ngoan cố không chịu đưa nó cho tao?”
Hắn ta muốn để Lục Kiêu biết chiếc USB ấy không đơn giản.
Mang chiếc USB ấy lên máy bay, Lục Kiêu sẽ không dám làm gì hắn ta.
Đôi mắt của Lục Kiêu sâu hơn vài phần, tất nhiên là anh hiểu ý của hắn ta.
Nhưng lúc này, không ai đoán ra được anh đang nghĩ gì.