Hi1ện tại cô đang ở đâu, có bị thương hay không?
Những điều đó anh đều không biết. Gió Tây Bắc 7càng lúc càng lớn, như mang theo những cây gai, làm làn da đau rát.
Lục Kiêu lấy điện thoại ra. Cột sóng trên điện thoại an2h cũng rất yếu. Anh không vào trong nhà gỗ, bởi vì vào thì sẽ mất tín hiệu hẳn. Trong gió rét, Lục Kiêu ngồi trên bậc thềm của căn 0nhà gỗ.
Tuyết trắng bạt ngàn, đôi mắt cay xè và đỏ ửng. Đây chính là thế giới của anh, hoan2g tàn đổ nát. Đây chính là cuộc sống của anh, thấp thỏm lo sợ.
Lục Kiêu ở đây, không đi đâu cả.
Khả Khả Tây Lý quá 7lớn, nếu không có tín hiệu để liên lạc thì khả năng tìm thấy Ôn Huyền rất thấp. Anh lo sẽ bỏ lỡ cơ hội gặp cô. Trên đường trở về, lỡ chẳng may gặp kẻ xấu chặn xe, trong tay cô vẫn có súng. Sau khi đưa ra quyết định, Ôn Huyền quay đầu xe, lái về nhà gỗ.
Thời gian chậm rãi trôi qua, tuyết càng lúc càng lớn, dần dần phủ một lớp dày lên căn nhà gỗ.
Người ngồi trên bậc thềm không nhúc nhích gì cả. Trông anh có vẻ còn lạnh hơn cả tuyết. Tuyết rơi trên người anh, gần như ngưng đọng thành giọt bằng. Cô lo cho Lục Kiêu, nhưng điều duy nhất mà cô có thể làm được là tin tưởng anh.
Trong tình huống không dùng điện thoại được này, Ôn Huyền đã đưa ra quyết định.
Nếu Lục Kiêu không sao, chắc chắn anh sẽ trở về tìm cô, bất kể căn nhà gỗ ấy biến thành thế nào. Anh ngồi im như một pho tượng đá lạnh lẽo, không ai biết anh đang nghĩ gì.
Suy nghĩ của anh luôn phức tạp và khó đoán như vậy.
Gió phần phật trong núi rừng, dường như đang nhắn nhủ điều gì đó với anh.
Lục Kiêu từ từ ngẩng đầu lên. Anh có cảm giác, tận sâu trong rừng có một âm thanh vô hình đang nói với anh...