Từ xa nhìn lại, trên mặt đất phủ đầy tuyết trắng,1 hai bóng người chạy đến với nhau, như thể trên thế gian này không có một thứ gì có thể ngăn cản bọn họ. Nhưng giờ đây, khi đã có sự xuất hiện của cô, khi anh đã trở thành người có gia đình, anh cũng bắt đầu cân nhắc đến đề nghị của cấp trên.
Chuyện mà cấp trên phải anh làm cũng rất quan trọng, chỉ có điều sẽ phải rời khỏi tuyển đầu, không thể cùng chiến đấu với các đồng đội được nữa. Lần đầu tiên, anh đã từ chối, lựa chọn tới miền Tây.
Nhưng đến lần này, có lẽ anh sẽ tiếp nhận sứ mệnh mới. Đằng xa2 là dãy núi tuyết sừng sững, là rừng thông trắng xóa, là hồ nước bị tuyết bao phủ, hình ảnh hùng vĩ tráng lệ. So sánh vớ7i thiên nhiên đất trời, bóng dáng của bọn họ quá nhỏ bé.
Nhưng như thế thì đã sao? Lục Kiêu cũng ôm chặt cô, tì cắm vào mái tóc cô.
Đến khi mở miệng, giọng Ôn Huyền hơi nghẹn ngào: “Lục Kiêu, lần này anh không lừa em, anh về rồi...” Lúc này Ôn Huyền vẫn chưa hiểu ý anh, chỉ ôm anh thật chặt, cảm nhận tâm trạng phức tạp của mình, như vừa tìm lại được thứ gì đó bị mất đi.
Lục Kiêu nhìn căn nhà gỗ nhỏ đã bị phá hỏng, quyết định đưa Ôn Huyền rời khỏi nơi này trước, đến khi nào tuyết ngừng rơi rồi quay lại. Trước kia không có cô, anh chấp hành nhiệm vụ ở đây, từ năm này qua năm khác, cho dù cấp trên có dự định gì với anh, anh cũng không muốn về.
Anh trốn tránh tất cả, chỉ muốn dùng đủ mọi nhiệm vụ để gây tê chính mình. Trong cái thế giới tr7ắng xóa ấy, hai người lại xuất hiện trước mặt nhau. Lồng ngực anh phập phồng, môi cô thở ra khói trắng. Hai người nhìn n2hau thật sâu, sau đó không biết là ai nhanh chân hơn, cả hai ôm chầm lấy nhau.
Ôn Huyền ôm anh thật chặt, vùi đầ0u trước ngực anh. Mặc dù quần áo anh lạnh buốt, nhưng cô vẫn áp sát vào anh, đôi mắt đỏ hoe suýt thì rơi lệ. ***