Hiện tại nhà gỗ đã sửa gần1 xong rồi, chỉ còn thiếu lò sưởi nữa thôi. Lúc dọn dẹp xong xuôi, Lục Kiêu mới định dẫn cô vào đó ở. Ôn Huyền đi được một lúc là lên cơn thèm ăn. Cô lắc lắc tay của Lục Kiêu: “Em muốn ăn thử đó.”
<2br>Lục Kiêu nhìn theo hướng mà cô chỉ. Đó là bánh nướng đặc sản mà dân bản xứ thích ăn nhất.
ở Thượng Hải, Ôn Huyền chưa từng thấy món ă0n này, chỉ thấy chủ quản cán một chiếc bánh ra. “Đói rồi đúng không? Để anh dẫn em 2đi ăn sáng.”
Lục Kiêu cầm tay cô nói. “Em muốn ăn nhân gì? Thịt bò, thịt dê, hay là nhân chay? Hay là mua hai cái đi.”
Chắc chắn là cô không ăn hết được đầu, nhưng anh đã quen rồi, cô không ăn hết thì đã có anh lo nốt. Ôn Huyền đang nhìn những quầy hàng xung quanh. Rất nhiều thứ bán ở đây là hàng đông lạnh, 7ví dụ như hải sản, đã thế còn không có tủ lạnh, cứ thể phơi ra giữa trời.
Nhưng lúc này cũng có nhiều quán ăn sáng, nào là bánh nướng, m7ì cuốn, canh thập cẩm, bày la liệt. Cô nhìn sang Lục Kiêu, trong mắt là sự thòm thèm, nũng nịu nói: “Chồng ơi...”
Lục Kiêu cười, xoa đầu cô rồi dúi cô vào lòng mình, giọng nói ôn hòa vang lên: “Ừm, chúng ta mua.” Làm bánh xong, chủ quán cho vào túi giấy, người mua vội vàng mở túi ra cắn một miếng thật to.
Hương thịt bay ra bốn phía, khiến Ôn Huyền chảy nước miếng. Nghe anh nói vậy, Ôn Huyền túm lấy tay áo anh cọ cọ mấy cái: “Thịt thịt thịt, đừng mua nhấn chay, em muốn ăn thịt.”
Vừa nói, cô vừa liếm khỏe môi. Nghe vậy, Ôn Huyền quay đầu lại nhìn anh: “Mồm điêu, đầu phải ngày nào cũng ăn thịt.”
Gì đây? Chẳng lẽ anh bắt đầu chế cô ăn nhiều thịt à?