Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 517: Đội trưởng lục



Cô xoay người đi, không nhìn anh nữa.

Lục Kiêu đứng sau cô “hử một tiếng, sau đó nói: “Anh có nói gì đâu, sao lại thành không biết xấu1 hổ?”

Ôn Huyền giậm chân một cái: “Rõ ràng là anh có nói, biết mà còn hỏi!” Nhưng khi gặp được nhau và lựa chọn đối phương, sự kết hợp giữa bọn họ lại trở thành hoàn hảo. Cô có thể chấp nhận khuyết điểm của anh, thông cảm cho công việc mà anh sẵn sàng hy sinh cả tính mạng, mà anh cũng có thể...

Không, đối với anh, cô không có khuyết điểm gì cả.

Cho dù có thì đó cũng là ưu điểm.
Cô nói với chủ quản xong, Lục Kiêu ở đằng sau bật cười. Tiếng cười rất êm tai, nhưng lại khiến Ôn Huyền muốn rụt đầu vào áo.

A!

Lục Kiêu, đồ chết tiệt!
Lúc này anh mới cúi 7đầu xuống, khàn giọng nói nhỏ vào tai cô: “Thể em thấy, có ngon không?” Có ngon không... Nghe thấy cậu ấy, Ôn Huyền ngại cháy mặt, ngón tay t2rắng nõn cũng hơi cứng ngắc. Đúng lúc đến lượt cô mua hàng, chủ quán hỏi: “Cô muốn ăn gì?”

Ôn Huyền cuống lên, nói mà không dùng não:0 “Ngon!”

Chủ quán nghệt mặt ra. Ôn Huyền hoàn hồn lại, cô cực kỳ xấu hổ, vội vàng nói: “Thịt, tôi nói là thịt ngon, muốn ăn nhân thịt.”
Ôn Huyền ngượng chín mặt. Lục Kiêu mỉm cười, ôm cô vào lòng rồi nói với chủ quản: “Mỗi vị lấy hai cái, cảm ơn.”

Dứt lời, anh lấy tiền ra thanh toán.

Cô vợ mới cưới của anh thật đáng yêu.
Trong mắt anh, cô có thể nào cũng luôn là tốt nhất.

Bắt đầu từ lúc nào chẳng hay, anh đã chết mê chết mệt cô mất rồi.

Ôn Huyền nhận lấy bánh nướng. Cách chiếc túi, cô có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng hổi của nó, thèm đến mức vội vàng giơ lên thổi.