Mua bánh nướng xong, kÔn Huyền kéo Lục Kiêu tới quán bán canh thập cẩm. đầu bên kia, Cục trưởng nói tiếp: “Phải rồi, anh có định tới gặp tên họ Lý đó không? Sau khi tỉnh lại, hắn nói muốn gặp anh một lần, có chuyện muốn nói với anh. Nhưng tình huống hiện tại của hắn hiện giờ thật sự là... khó nói.”
Lục Kiêu: “...” Không biết Cục trưởng nói điều gì, Lục Kiêu nhìn thoáng qua Ôn Huyền ở bên ghế phụ, chần chừ giây lát rồi nói: “Được, để tôi đi một chuyến.”
Đi gặp tên Lý Đình Trạch đang kéo dài hơi tàn ấy. Với loại người gây ra vô số tội ác như thế, chết thì hời cho hắn ta quá.
Người làm đã có trời nhìn, Thượng Để sẽ trừng phạt tất cả những kẻ đi gieo rắc tội ác. Cải linh hồn ác độc dữ tợn ấy sẽ bị giam cầm trong thân xác tàn phế ấy mãi mãi.
Ôn Huyền cũng biết chuyện này, cô chỉ cảm thấy đáng đời hắn ta thôi. Trên đường trở về, Lục Kiêu đột nhiên nhận được điện thoại.
Nhìn thấy tên người gọi đến trên màn hình, Lục Kiêu khẽ nhíu lông mày. Một tay anh nhét tai nghe bluetooth vào tai rồi ấn phím bắt máy. Đúng thế, tên họ Lý mà Cục trưởng nói chính là Lý Đình Trạch.
Quả thực là bất ngờ, hắn ta không chết. Lục Kiêu mím môi, vẻ mặt khá phức tạp.
Kỳ thực lúc trước anh đã hoài nghi rồi, nhưng không có chứng cứ xác thực nên tất cả đều là vô căn cứ. Lục Kiêu im lặng giây lát rồi nói: “Cảnh sát Từ?”
Cục trưởng Âu Dương thở dài một hơi: “Đúng thế, không thể ngờ được lại là cậu ta. Rõ ràng trông rất hoạt bát sôi nổi, ai dè...” Tuy nói là không chết, nhưng thực tế thì thà chết đi còn hơn.
Vụ nổ đó không khiến hắn ta chết, có điều nó làm hắn ta bị bỏng 70%, mặt bị thiêu cháy một nửa. Sau khi ngã từ trên cao xuống, hắn ta rơi vào tình trạng liệt nửa người, từ cổ trở xuống không thể động đậy được. Cảnh sát Từ là đội trưởng của một đội cảnh sát, anh đã từng giao gã họ Ngô cho anh ta trong lần đầu tiên bắt được gã.
Bọn họ là bạn, cả hai đều quen biết nhau. Nhưng hôm nay, tất cả đều đã thay đổi.