Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 520: Khoảng thời gian tươi đẹp nhất



Lúc này, một giọng nói vọng tới từ đằng sau: “Giết tao đi.”

Lục Kiêu khựng người lại.

Ba chữ ấy lại vang lê1n lần nữa: “Giết tao đi.” Lục Kiêu đã lắp đặt lò sưởi âm tường vào căn nhà gỗ rồi.

Cả căn nhà ấm áp, ngọn lửa nhảy múa trong lò sưởi.

Khoảng thời gian này có thể xem là quãng thời gian yên tĩnh hiếm có của bọn họ. Hai người luôn ở bên nhau, Lục Kiêu cũng coi như được nghỉ đông.
Nó làm lu mờ đôi mắt của hắn ta, khiến hắn ta rơi xuống vực sâu mãi mãi.

Có một câu thế này: Khi bạn nhìn xuống vực thẳm, vực thẳm cũng đang nhìn bạn.

Thời gian trôi qua rất nhanh, thoắt cái đã sắp tới đến Tết rồi.
Trong giọng nói ngập tràn khát vọng về cái chết.

Lục Kiêu không quay đầu lại, ch2ỉ đánh mắt nhìn về phía sau, lạnh lùng nói một câu: “Mày không chết được đâu, Lý Đình Trạch. Mày đã làm nhiều chuyện ác nh7ư thế, phải dùng cả đời để chuộc tội.”

Dứt lời, anh cất bước rời khỏi đó.
Nhưng Lục Kiêu đã dạy cô một vài kỹ năng sinh tồn cơ bản nhất, ví dụ như lạc đường thì phải làm sao, lấy lửa ở vùng dã ngoại như thế nào. Trong cái nhìn của anh, dạy cô càng nhiều mới thật sự là tốt cho cô.

Kiểu gì cũng sẽ có lúc anh không ở bên cạnh cô, cô phải biết chăm sóc tốt cho bản thân trong mọi tình huống.

Hôm nay là một ngày đặc biệt - kỷ niệm một tháng đăng ký kết hôn.

Buổi sáng, Ôn Huyền đi từ trên gác xép xuống, thấy trên chiếc bàn trà bằng gỗ thô cạnh xô pha có một bình hoa màu trắng cao cổ, trong đó cắm mấy bông hoa hồng đỏ tươi hơn hớn.

Lục Kiêu đã dậy từ sớm để làm bữa sáng cho cô rồi.