Ôn Huyền cười gian, nhướng mày chờ dáng vẻ nhăn mặt vì chua của anh.
Nhưng mà vẻ mặt của Lục Kiêu rất lạcnh nhạt. Khi phát hiện ra cô đang nhìn mình, anh mới nghiêm túc hỏi: “Sao vậy? Trên mặt anh có gì à?” Ôn Huyền: “???”
Chaẳng lẽ anh không thấy chua sao? Anh vừa ăn chanh đó!
“Không, không chua à?” Ôn Huyền ngạc nhiên đến mức ngớ người. Trong cuộc sống, chúng ta rất cần cảm giác nghi thức, kể cả vợ chồng già cũng vậy, bởi vì tình yêu cần được duy trì sự tươi mới.
Bởi vì đối phương sẽ là người bầu bạn bên mình cả đời, vậy nên càng phải trân trọng hơn, đối xử thật tốt với người đó.
Trên bàn ăn bày đĩa bít tết, cá thu đao, tôm lột hấp phô mai, canh củ cải đường chua chua ngọt ngọt, táo nướng, trong cái rổ nhỏ còn có cả bơ và bánh mì nướng thái lát. Ôn Huyền: “...”
Hừ, lại sập bẫy rồi.
Hôm nay là ngày kỷ niệm, tuy rằng mới là tháng đầu tiên, nhưng Ôn Huyền cảm thấy vẫn phải chúc mừng. Lục Kiêu mỉm cười nói: “Không chua, quả này ngọt mà.”
Nghe vậy, Ôn Huyền bán tín bán nghi, lập tức cắt một lát chanh đưa lên mũi ngửi. Hình như thấy có vị ngọt thật, cô mở miệng cắn một miếng.
Giây tiếp theo... Trong nhà gỗ, ngọn lửa nhảy nhót trong lò sưởi âm tường, tỏa ra hơi ấm ngập tràn.
Hai người vừa ăn vừa trò chuyện. Mỗi lúc nhìn về phía đối phương, không ai có thể giấu được tình cảm trong mắt mình.
Uống được nửa phần rượu, Ôn Huyền bắt đầu ngà ngà say.
Làn da trắng nõn ửng hồng, trông vô cùng dụ hoặc.
Lục Kiêu đứng lên, đi tới cạnh máy phát nhạc kiểu cổ, đồi một chiếc đĩa CD màu đen, sau đó đặt kim lên, một khúc nhạc nhẹ nhàng làm say lòng người vang lên.
Đó là một bản nhạc nước ngoài, tên là Duet.
Giai điệu thanh nhã, du dương, nhưng lại rất thâm tình.