Dứt lời, cô ta lại nhìn về phía Ôn Huyền, vừa mỉm cười vừa do dự nói: “Có phải tôi từng gặp kcô ở đâu rồi không?” Cô ta nhìn Ôn Huyền đăm đăcm, dường như đang cố gắng nhớ lại, cuối cùng mới nói một câu: “Trông cô rất giống một ngôi sao nổi tiếng...”
Nghe vậy, Tang Niên ở abên cạnh cười phì ra tiếng. Ông cụ Lý và các đội viên nhìn theo, chậm rãi bước tới rồi nhìn theo bóng bọn họ, như đang nghĩ ngợi điều gì đó.
“Ừm, sao tôi cứ cảm thấy Tiểu Huyền và cô gái yếu đuối này khá thân với nhau vậy nhỉ? Cứ tưởng là một núi không chứa được hai hổ chứ?” Ông cụ Lý lắc đầu, nhướng mày nói. Tang Niên gãi mái tóc ngắn của mình, cũng cảm thấy ngạc nhiên chẳng kém. Bọn họ còn định đi xem kịch hay, trong lòng đã âm thầm chọn phe cho mình rồi.
Lục Kiêu thu ánh mắt về, liếc nhìn một cái: “Xem phim nhiều quá rồi đấy.” Từ lúc mở mắt ra đến giờ, người đầu tiên mà cô ta nhìn thấy là Ôn Huyền, hơn nữa Ôn Huyền còn ở đây với cô ta mãi. Mà ở đây lại có nhiều phái nam như vậy, có vẻ như cô ta cảm thấy đi cùng với một cô gái như Ôn Huyền sẽ an toàn hơn.
Thấy thế, mể cũng vội vàng tới giúp. Dứt lời, anh rời khỏi đó, đi chuẩn bị cơm tất niên.
Ôn Huyền bảo cô gái kia nằm xuống chiếc giường trong phòng dành cho khách. Nhớ ngày đó cô cũng chỉ là người được cứu, nhưng hôm nay lại thành người “có tiếng nói” ở đây rồi. Đúng là chuyện đời khó đoán.
Sau khi cô gái ấy nằm xuống, mể đi xuống tầng, trong phòng chỉ còn hai người họ. Vừa nói, cô vừa định dìu cô ta đi về phía cầu thang: “Để tôi đưa cô lên nghỉ ngơi.”
Cô gái kia gật đầu: “Được.” Ôn Huyền rất ra dáng vợ đại Đội trưởng, lúc này ngôi sao nổi tiếng ngày nào đã biết chăm sóc người khác.
Cô đắp chăn lên cho cô gái kia, còn đi đun một ấm nước nóng.
Cô gái nằm trên giường nhìn cô, dịu dàng nói: “Cảm ơn cô, cô tốt quá.”