Đợi đến khi bọn họ hoàn toàn biến 1mất, Ôn Huyền mới thu ánh mắt về. Bất chợt bắt gặp cái nhìn của Lục Kiêu, cô hơi sửng sốt, sờ mặt mình rồi chần chừ hỏi: “Sao thế? Trên mặt em 2có gì à?”
Lục Kiêu khẽ mím môi, cuối cùng chỉ thản nhiên nói: “Không có gì cả.” Mong là tất cả chỉ là suy nghĩ vẩn vơ của anh. 7
Cát Trác đã đi rồi, Lục Kiêu cũng xoay người mở cửa cho cô vào. Nhưng anh vừa mới quay người đi thì lại cảm thấy vòng eo siết chặt lại.7
Ôn Huyền ôm anh từ phía sau, áp má mình vào lưng anh, “Giường cái gì, rõ ràng là anh ngủ trên chiếc ghế bên ngoài.”
Nếu nhìn kỹ ra thì có thể thấy được nét mệt mỏi trên mặt anh.
Đội trưởng Lục không nói gì. Không phải Ôn Huyền đang trách anh thật, cô chỉ đau lòng cho anh thôi.
Vì sự an toàn của cô, anh đã trông chừng bên ngoài cả đêm.
Lục Kiêu xoa đầu cô, cánh môi mỏng vừa mở ra thì Ôn Huyền đã vội vàng nói: “Đừng nói với em là anh từng trải qua những cuộc huấn luyện nghiêm khắc, mấy thứ này không là gì cả. Đây là hai chuyện khác nhau, em chỉ biết anh là chồng em, một người bình thường bằng xương bằng thịt thôi.” Mặc dù Lục Kiêu không nói gì cả, nhưng mọi chuyện anh làm đều là vì cô.
Lúc này, một chiếc SUV đang lăn bánh trên con đường quốc lộ chạy dài.
Người đàn ông lái xe có mái tóc màu vàng, mặc chiếc áo khoác màu trắng ngà, một cô gái trông rất dịu dàng ngồi trên ghế phụ.
Lúc này, cô ta đang chống khuỷu tay lên khung cửa xe. Tay cô ta cầm một lọn tóc dài, đặt trên mũi ngửi, trong đôi mắt đẹp mông lung lộ ra nét mê ly.
Người đàn ông lái xe nhìn mà tớ cả đầu, lên tiếng dè bỉu không hề khách khí: “Chị đừng có tỏ ra biến thái như thế có được không?”