Hắn ta chửi thề một tiếng. “Cậu...”
Cát Trắc nổi cáu. Nhìn thấy người đàn ông đó, cô ta đi tới, ánh mắt dịu dàng: “Anh tới rồi à.”
Vừa nói, cô ta vừ0a định vươn tay ra định cầm tay hắn ta. Nhưng người đàn ông kia lại né tránh. Dưới ánh nhìn đăm đăm của Ôn Huyền, hắn ta mới chịu để cho Nguyễn Nhất Nhất cầm, nhưng vẫn có thể nhìn ra được rằng hắn ta rất bực bội.
Ôn Huyền âm thầm lắc đầu. Tiếc thật đấy, một đóa hoa tươi mà lại không có mắt thưởng thức, cắm vào bãi phân trâu này. Nguyễn Nhất Nhất nhìn Ôn Huyền, dịu dàng nhỏ nhẹ nói: “Hôm qua cảm ơn cô đã cứu tôi, hôm nay tôi không quấy rầy thêm nữa. Bạn trai tôi tới tìm tôi rồi, tôi sẽ đi với anh ấy luôn.” Lúc này, Ôn Huyền mới nhìn hắn ta từ trên xuống dưới một lượt, chậm rãi n1ói: “Loại đàn ông như anh mà cũng có bạn gái cơ đấy, lại còn là một cô gái dịu dàng nữa chứ. Anh không biết cô ấy bị hen suyễn sao? Bỏ mặc cô ấ2y ở vùng dã ngoại hoang vu, anh có thể làm người được không?!”
Nghe thấy cậu ấy, đôi mắt của người đàn ông tóc vàng kia trợn to, biểu c7ảm rất kỳ lạ, cuối cùng hắn ta hừ lạnh một tiếng rồi chuyển mắt nhìn sang nơi khác. Vừa nói, cô ta vừa nhìn người đàn ông tóc vàng bên cạnh.
Người đàn ông tóc vàng đang nhìn nơi khác, hai tay đút túi quần. Hắn ta hờ hững nói một câu: “Không bỏ đầu mà lo. Tôi sẽ chẳng bao giờ tới cái nơi quỷ quái này nữa!” Vừa nói, cô ta vừa chủ động đi tới ôm Ôn Huyền một cái.
Ôn Huyền không từ chối. Ít nhất thì trong cái nhìn của cô, đây là một cô gái yếu đuối quỵ lụy vì tình, sức khỏe lại không tốt, rất dễ khơi dậy lòng thương của cô. Thế là cô còn vỗ vai cô ta, nói: “Vậy lần này đi cô phải cẩn thận đấy, đừng để bị bỏ lại nữa. Cô vẫn còn yếu, nhỡ xảy ra chuyện gì thì kêu trời chẳng thấu, kêu đất chẳng hay đâu.” “Đừng giận, đừng giận, tôi thực sự xin lỗi.”
Vừa nói, Nguyễn Nhất Nhất vừa lấy một xấp tiền mặt trong túi xách ra đưa cho Cát Trác: “Đừng khách sáo, các anh đã cứu tôi, còn cho tôi ở nhờ một đêm, đây là điều nên làm thôi.”