Nguyễn Nhất Nhất cười dịu dàng, cũng không chổi cãi: “Tôi cảm thấky cô rất đẹp, cứ như người nổi tiếng ấy.”
Ôn Huyền: “...” May mà trên người cô không có vấn đề gì cả. Ôn Huyền dần thả lỏnga, vén chặn ngồi dậy, chuẩn bị xuống giường. Không cần hỏi cô cũng biết cô gái tên là Nhất Nhất này đã khỏe hơn nhiều rồi, còn dậy sớm hơn cả cô nữa. Ôn Huyền vào nhà vệ sinh, tiện thể soi gương luôn. Cô cầm lược gỗ chải lại mái tóc dài của mình. Chỉ có điều, cô không hề biết rằng, một lọn tóc phía sau của mình đã bị cắt mất...
Đến lúc Ôn Huyền đi ra ngoài, cô gái trên giường cũng dậy rồi, vẫn nhìn cô chăm chú như thế.
Vốn Ôn Huyền định hỏi thăm sức khỏe của cô ta, nhưng thấy ánh mắt nóng bỏng của cô ta cứ nhìn mình chăm chăm như thế, cô lại từ bỏ, chỉ nói: “Nếu có thể thì mong cô có thể mau chóng thu dọn đồ đạc, hôm nay bọn họ sẽ đưa cô tới trạm cứu hộ.” Vậy thì cũng đâu thể nhìn chằm chằm vào cô như thế được.
Ônc Huyền để trán ngồi dậy.
Chết mất, đêm qua cô ngủ say thật. Bởi vì anh sợ cô ở chung phòng với người lạ thì sẽ xảy ra chuyện gì.
Ôn Huyền xuống tầng dưới thật nhanh, hơi thở trở nên gấp gáp.
Lúc đi ra ngoài, cô cũng nhìn thấy người được gọi là bạn trai của Nguyễn Nhật Nhất. Nào ngờ cô vừa nói hết câu, Nguyễn Nhất Nhất lại nói: “Không cần mọi người đưa tôi đi đầu, bạn trai tôi tới tìm tôi rồi...”
Vừa nói, cô ta vừa nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ôn Huyền hơi sửng sốt, vội vàng đi tới cửa sổ. Trong sân khu trực thuộc có một người đàn ông mặc áo khoác trắng ngà, mái tóc ngắn màu vàng, làn da rất trắng. Nhìn từ góc độ này thì có vẻ khá đẹp trai. Hắn ta mặc đồ hiệu, mặt mày toát lên khí chất bất cần đời. Lúc nói chuyện với nhóm Lục Kiêu, trông hắn ta như cười như không, chẳng nghiêm túc chút nào.
Nguyễn Nhất Nhất dịu dàng như thế, sao lại chọn tên này làm người yêu?
Ôn Huyền rất ngạc nhiên.