Ôn Huyền ôn hòa nói. Lên giường, ngủ chung với cô ta?
Ánh mắt của Ôn Huyền trở nên sâu hơn. Lúc nhìn về phía cô ta, trên môi cô hiện lên nụ cười nhẹ: “Không sao đâu. Tôi sợ mình sẽ đè vào cô, tôi ngủ hay trở mình lắm.” Đã khuya lắm rồi.
Ôn Huyền lên giường, nằm thắng ngay ngắn, tay đặt trên bụng. Cô đang đắp một tấm chăn mỏng, không định đắp chung chăn với cô ta.
Không phải cô quả thả lỏng cảnh giác với người lạ, mà là cô không phát hiện ra có vũ khí gì ở đây. Hơn nữa cô gái này trông ốm yếu như thế, cô lại là quán quân tán đả, dù thế nào cũng có thể khống chế tình hình. “Sao lại thế được chứ.”
Cô ta nở nụ cười ngọt ngào và dịu dàng. Vốn Ôn Huyền đã nhắm mắt lại, nghe thấy cậu ấy, mí mắt cô run run, sau 0đó chậm rãi mở mắt ra.
Cô ta... nói gì cơ? Mới đầu Ôn Huyền nằm im, không nhúc nhích gì cả, cũng cảm nhận được mọi động tĩnh bên cạnh.
Dần dà, cô cố tình tỏ ra như mình đã ngủ rồi, còn phát ra tiếng ngáy. Lúc này, cô gái bên cạnh động đậy.
Ôn Huyền vẫn giả vờ ngủ. Vừa nói, cô vừa kéo chi7ếc chăn mỏng đắp lên người.
Nhưng lúc cô đang chuẩn bị nhắm mắt lại, cô gái trên giường đột nhiên nói: “Ngủ ở đó kh2ông thoải mái đầu, cô lên giường ngủ đi...” Nhưng cô vừa dứt lời, cô gái yếu đuối trên giường lại chậm rãi vén chăn lên, nhích vào bên trong, nhìn cô bằng ánh mắt thuần khiết rồi dịu dàng nói: “Cô tới đây ngủ đi, không sao đâu mà, tôi ngủ không giấy giụa gì cả.”
Hình như sợ Ôn Huyền không tới, cô ta hơi dừng lại một lát rồi mới nói tiếp: “Cô cũng là con gái, tới đây chăm sóc cho tôi đã vất vả lắm rồi. Nếu cô ngủ cả đêm trên xô pha thì tôi sẽ day dứt lắm...” Nguyễn Nhất Nhất nằm trên giường nhìn cô, ánh mắt dịu nhẹ, còn mang 7theo nét áy náy: “Xin lỗi, tôi đã làm phiền cô rồi.”
Ôn Huyền xua tay: “Không sao.” Nguyễn Nhất Nhất không làm gì cả, chỉ nhẹ nhàng kéo chăn trên người mình sang, đắp lên cho Ôn Huyền.