Giọng nói lo lắng của mể vọng tới từ ngoài cửa1: “Đội trưởng Lục, cô Ôn, tôi thấy cô gái kia có vẻ không ổn lắm, hay là hai người tới xem thế nào.”
Nghe vậy, Ôn Huyền không khỏ2i lo lắng. Cô định đi ra ngoài, nhưng Lục Kiêu lại ấn vai cô xuống, sau đó cắn một cái vào vai cô. Nhìn thấy cô ra ngoài, Lục Kiêu lên tiếng: “Em về ngủ đi, để anh trông chừng cho.” Nghe vậy, Ôn Huyền lớn tiếng nói: “Thế sao được.”
Nói ra rồi cô mới cảm thấy mình nói hơi to, bèn nhìn anh, hạ giọng nói: “Một nam một nữ, đùa gì hả?”
Không phải cô không tin anh, nhưng thực sự cố không muốn Lục Kiêu ở lại. Ôn Huyền kêu đau, muốn đánh an7h nhưng lại bị anh ghì chặt lại.
Lúc mở cửa đi ra ngoài, chân Ôn Huyền run run, như muốn khuỵu xuống.
Kế đó, người đàn ôn7g cao lớn cũng theo cô ra ngoài. “Cô ấy...”
Ôn Huyền nhìn sang mể.
Mể thở dài một tiếng, nói: “Cô gái này tội nghiệp thật đấy. Cô ấy nói là cô ấy còn mắc hen suyễn bẩm sinh nữa, đi đâu cũng phải mang thuốc theo.” Nói đến đây, bà ấy không nhịn được lẩm bẩm: “Không biết người yêu cô ấy nghĩ gì mà lại bỏ cô ấy lại một mình, đúng là vô trách nhiệm.”
Ôn Huyền nhìn đôi mắt đang dần ửng đỏ của cô gái nằm trên giường. Ánh mắt cô lóe lên, quay người cầm tay Mỹ, nhỏ nhẹ nói: “Mẹ, không còn sớm nữa, mể đi nghỉ ngơi đi. Mai là mùng một Tết, còn nhiều chuyện phải làm lắm. Để cháu lo chuyện ở đây cho.”
Cô gái trên giường yếu như vậy, mọi người mà đi hết, nhỡ xảy ra chuyện gì thật thì sao? Anh thương cô, nhưng bệnh chiếm hữu của cô mạnh lắm.
Lục Kiêu không bắt ép Ôn Huyền được, đành phải thỏa hiệp.