Theo bản năng, cố định vươn tay bật đèn, nhưng lại bị anh giữ tay lại.
Tcrong bóng tối, khuôn mặt của anh gần ngay trước mặt, hơi thở ấm áp phả vào mặt cô, làm cô cảm thấy ngứa. Cô cụp mắt xuống, trùng hợp nhìn thấy yết hầu gợi cảm của anh trượt một cái.
Má ơi, thế này thì làm sao mà chịu nổi!
Ôn Huyền quyết định thả lỏng người, nhắm mắt lại để mặc anh, nói: “Anh muốn làm thì làm đi.” Ôn Huyền: “...”
Nghe anh nói kìa, sao anh lại hẹp hòi thể không biết!
Cô cắn răng, đặt tay mình lên thắt lưng của anh. Cặp mắta hẹp dài lạnh lùng của anh nhìn cô.
Ôn Huyền dần dần quen với bóng tối. Chạm vào ánh mắt của anh, cô chỉ cảm thấy trong đôi mắt ấy như đang bùng lên hai ngọn lửa lấp lóe.
Thình thịch, trái tim cô loạn nhịp, đáy lòng cũng hơi bối rối. Vẻ mặt của Lục Kiêu trở nên sâu xa hơn vài phần.
Ôn Huyền vừa cởi thắt lưng anh vừa kề sát lại, thẹn thùng tựa vào ngực và vai anh. Cô quay mặt đi, khuôn mặt ửng hồng, thầm thì một câu: “Vậy nói trước nhé, chúng ta phải lãng mạn một chút.”
Thô bạo quá thì không chịu nổi đầu. Giây tiếp theo, Ôn Huyền áp vào tai anh, giọng nói dụ hoặc vang lên: “Lãng mạn là anh chậm một chút, còn em... thoảng một chút...”
Yết hầu của Lục Kiêu lại chuyển động. Anh không nhịn được nữa, đè cô lên cửa.
Đêm giao thừa, tuyết bay phấp phới, như lông ngỗng từ trên trời rơi xuống. Cô đờ đẫn cả người, mở to mắt nhìn anh, ấp úng hỏi: “Vậy em không làm có được không?”
“Không được!”
Lục Kiêu kiên quyết ngắt lời, sau đó lạnh lùng nói: “Vừa rồi em đã làm thế nào trước mặt mọi người thì bây giờ làm y như vậy đi.” Trong khu trực thuộc, các đội viên luân phiên trực đêm, ai không phải trực thì đều đã đi ngủ rồi.
Trong đêm tuyết, tầm nhìn thu nhỏ lại, khu trực thuộc rộng lớn lọt vào tầm mắt, xung quanh trắng xóa một mảnh.