Ôn Huyền nhướng mày hỏi anh.
Đôi mắt Lục Kiêu lấp lóe, nhưng không nói gì cả. Lục Kiêu khẽ thở dài một hơi: “Ôn Huyền, đời anh chỉ cười một lần này thôi.”
Vậy nên chút thời gian này cũng phải cho anh chử.
Ôn Huyền nhìn anh, khóe môi dần cong lên, vẻ mặt tươi cười rạng rỡ. Thực ra sau khi bắt được Lý Đình Trạch, bọn họ có thể đi rồi, thậm chí về Bắc Kinh đón Tết. Nhưng anh không làm thế, mà lựa chọn ở lại Khả Khả Tây Lý, ở lại Thanh Hải đón giao thừa với cô.
Bởi vì, anh cũng sẽ không ở lại đây lâu nữa.
Có lẽ, đây sẽ là đêm giao thừa cuối cùng của anh ở đây. Đúnkg là nơi này rất tốt, nhưng trong lòng anh biết rõ hơn ai hết, nó không thích hợp để sống mãi ở đây.
Thỉnh thoảng tới đây nghỉ pchép thư giãn thì còn được, nhưng nếu sống mãi ở đây, quanh cô chỉ có một mình anh, vậy thì sẽ thành ích kỷ.
Anh mong cô có nhữnga mối quan hệ xã giao, có sở thích, có công việc, chứ không phải từ bỏ và hy sinh bao điều vì anh. Trong mắt Ôn Huyền dâng lên sự nghi hoặc, Lục Kiêu ôn hòa nói: “Đừng nghĩ nhiều. Ôn Huyền, chúng ta còn phải về chuẩn bị đám cưới nữa.” Thực ra Ôn Huyền cũng không biết công việc của mình có kịp không. Hiệp hội Bảo hộ Động vật Quốc gia đã thông báo với cô về hành trình của bọn họ, là tới vùng biển Philippines.
Trước mắt cô đang chơi bài đến đâu hay đến đó, cứ nghĩ tới chuyện phải cách xa Lục Kiêu là cô lại thấy khó chịu.
Ăn uống xong, Ôn Huyền phụ giúp Lục Kiêu thu dọn. Bởi vì lâu rồi không được ăn cá nướng nên có ăn căng bụng, Lục Kiêu định dẫn cô đi dạo để tiêu hóa.
Hai người mặc thật dày rồi mới đi ra ngoài. Lục Kiêu cầm bàn tay nhỏ bé của cô, bóng dáng của bọn họ càng lúc càng xa, đi vào trong rừng cây.
Khu vực gần núi trong rừng có cầu, có thể đi ngắm cảnh trên núi.
Nhưng còn chưa lên núi thì Ôn Huyền đã dừng lại trong rừng, bởi vì cô phát hiện ra có nấm mọc trên cây. Trước giờ cô vẫn tưởng rằng chỉ mùa hè mới có nấm, không ngờ lúc này cũng có.
Ôn Huyền vội vàng chỉ cho Lục Kiêu nhìn, vừa nói vừa chạy tới.