Nó cũng là một loại nấm, hơn nữa còn là nấm tốt cho sức khỏe, có kgiá trị trên toàn thế giới, trải rộng ở nhiều khu vực, tất nhiên là cũng bao gồm cái vùng mênh mông rộng lớn này.
Ôn Huycền rất ngạc nhiên, sao cô chưa nghe nói tới bao giờ nhỉ? Đã thế còn gặp được nữa chứ. Ôn Huyền ngượng chín mặt, muốn ngăn cản nhưng không thành công, chỉ để mặc cho anh làm bậy.
“Tốt mà, còn có thử tốt hơn đấy...”
Giọng nói Lục Kiêu hơi khàn, hơi thở cũng nặng nề hơn. Lục Kiêu hái mấy cây to cho cô. Traên đường đi, gặp được loại thực vật nào trong rừng, anh cũng trình bày kỹ càng cho cô, để cô biết nhiều hơn về những thứ mà ở thành phố lớn không thể cảm nhận được.
Đến chạng vạng tối, khi mặt trời sắp khuất núi, hai người mới trở về.
Buổi tối, Lục Kiêu lấy ra một con gà đen nhỏ, chặt thành những miếng nhỏ rồi lại thái nấm ra, thêm kỷ tử vào rồi cho hết vào nồi đất nấu canh. Chúng toàn là những thứ bổ thôi. Buổi tối, bên ngoài lạnh lẽo, còn ở trong căn nhà gỗ, Ôn Huyền uống canh gà nấm thông thơm lừng nóng hổi, một lần nữa ăn uống no nê.
Cô chỉ cảm thấy, nếu cứ tiếp tục như thế này thì sớm muộn gì Lục Kiêu cũng biến cô thành một bà mập.
Ban đêm, Ôn Huyền tắm rửa xong đi lên gác xép, rúc vào lòng Lục Kiêu nói muốn giảm béo. Lục Kiêu nói không cần, anh bảo đầy đặn hơn một chút cũng tốt.
Ôn Huyền lẩm bẩm: “Tốt ở đầu mà tốt.”
Nào ngờ vừa dứt lời, cô bỗng cảm nhận được một bàn tay to chui vào trong áo mình. Anh cúi đầu nói gì đó vào tai cô, bờ môi mấp máy, khiến mặt cô đỏ bừng.
Thời gian như thoi đưa, mới ngày nào xung quanh nhà gỗ còn trắng xóa vì tuyết, hiện giờ đã dần dần chuyển sang màu xanh lá cây non.
Cây cối trong rừng đâm chồi nảy lộc, tuyết ở sân tan hết. “Chao ôi, tôi cứ thắc mắc gần đây đại ca đi đâu mất, hóa ra là đi xây dựng chốn tiên cảnh này!”
Một cậu nhóc than thở ngợi khen.
“Rõ ràng là kim ốc tàng kiêu(*) mà!” Tang Niên ghen tị không thôi.