Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 543: Chương 546



Cát Trác nhìn anh, nghe anh nói mình sắp đi, không hiểu vì sao, một thằng đàn ông Tây Tạng hơn ba mươi tuổi bỗng thấy tầm mắt nhòe đi. <1br>
Bờ môi anh ấy mấp máy, nhưng lại không biết phải nói gì.

Đội trưởng Lục đã sắp xếp xong xuôi cả rồi, đến bước cuối cùng 2mới nói với anh ấy.

Cuối cùng, Cát Trác nhìn anh ấy, chỉ nói một câu: “Dù có đi đâu thì cậu cũng phải nhớ là còn đảm anh em này7 nữa... Rảnh thì nhớ về thăm bọn tôi.” Nói đến đây, anh hạ giọng, nghiêm túc nói: “Đến kh2i chúng tôi tổ chức đám cưới ở Bắc Kinh, mọi người đều phải tới đó.”

“Còn cần phải nói sao?”

Cát Trác cười.
Như0ng được một lát, anh ấy lại quay người đi, vừa hút thuốc vừa nói không mấy rõ ràng: “Thôi được rồi, tôi đi thúc đám nhóc ấy đây. Hôm nay chúng ta phải quẩy tưng bừng mới được.”

Nói đoạn, Cát Trác đi luôn.

Nhưng sau khi quay đi, nụ cười trên môi anh ấy dần biến mất. Cuối cùng, đôi mắt anh ấy ửng đỏ, vừa cay vừa sưng.
Lục Kiêu siết chặt tay, nhưng vẫn không nói gì. Ôn Huyền: “...”

Cô lẳng lặng đặt vò rượu lên bàn, đặt tay lên tay anh, sau đó cầm chặt lấy, như đang trấn an anh.

Ôn Huyền không hỏi lý do, cô chỉ cảm thấy lúc này tâm trạng của Lục Kiêu hơi nặng nề.
Đúng thế, trở về thăm đám anh em ở Thanh Hải.

Bọn họ sẽ nhớ anh.

Lục Kiê7u giơ nắm đấm lên đụng tay với anh ấy, kiên định nói: “Nhất định tôi sẽ về.”
Lục Kiêu nhìn theo bóng lưng anh ấy.

Ba năm đồng đội, cả đời anh em.

Lúc Lục Kiêu vào trong nhà gỗ, Ôn Huyền đã lấy rượu mà bọn họ ủ ra cho đám anh em của anh nếm thử.
Lẽ nào... Anh biết cô sắp đi, vậy nên mới như thế?

Nghĩ vậy, cô do dự giây lát, cuối cùng nói thẳng với anh: “Anh yêu, mặc dù lần này em đi nước ngoài, không biết sẽ mất bao lâu, không biết bao giờ mới về, nhưng mà...”