Lúc Ôn Huyền ôm vò rượu gạo ra, ngay lúc còn cách một khoảng xa, các đội viên đã gọi chị dâu thật to.
2
Đám Tang Niên từ chỗ hồ nước về, chạy dọc trên bãi cỏ, trong tay cầm xiên cá béo tốt. “A!”
Cuối cùng, tiếng hét của một cô gái vang lên, Tang Niên không kịp phanh, đụng thẳng vào cơ thể mềm mại của cô gái. Giây tiếp theo, Tang Niên ngã cắm mặt xuống đất.
“Phụt!” Tang Niên nằm sấp trên mặt đất, trong tay vẫn cầm xiên, những cá thì đã bay đi mất. Một đồng đội đoạt được, cười lớn tiếng: “Cá ở đầu ra thế này? Cá từ trên trời rơi xuống.”
Tang Niên ngại cháy mặt, cái đám đồng đội chết tiệt, dám trêu chọc cậu như thế! Kim Châu không khỏi đỏ mặt.
Nhưng chắc là bị các anh trong đội g0hen tỵ, vậy nên lúc cậu chạy tới, không biết ai đã thò chân ra. Cậu cắn răng bò lên, xông thẳng tới để rửa sạch nỗi nhục này.
Nhưng ai ngờ đuổi theo một vòng lớn, đến lúc sắp bắt được thì đội viên đó lại phanh gấp rồi chuyển hướng, chạy về phía Kim Châu. Đối phương chuyển hướng, Tang Niên cũng chuyển hướng ra sau, không hề chú ý rằng đó là vị trí của Kim Châu. Lúc cậu nhìn thấy nét hoảng hốt trong mắt cô nhóc thì đã muộn rồi.
“Mau tránh ra!” “Ha ha ha...”
Mọi người cười phá lên, không khách khí chút nào. đây không chỉ có bọn họ, ngoài chị dâu và mể thì còn, còn một cô gái ở đây nữa.
Càng nghĩ, mặt cậu càng nóng phừng phừng.