Bởi vì hoảng sợ, hai hàng lông mi cong dày run run.
Giây phút ngẩng đầu lên, cô b1ắt gặp đôi mắt thâm sâu đen láy của cậu thiếu niên. Trái tim Tang Niên run lên, lúc này mới nhớ ra là mình vẫ7n đang ôm cô.
Cậu vội vàng buông tay ra, còn chưa kịp làm gì nữa thì một bóng người đã lao tới.
Là Trát Tây. Trát Tây nhíu mày nhìn cậu bỏ đi, rồi lại nhìn bàn tay bị xước da của Kim Châu. Cậu thở dài bất đắc dĩ, sau đó kéo cô ấy đi xử lý vết thương.
Kim Châu muốn rút tay ra, nhưng không thể rút được.
Tang Niên đột nhiên dừng lại, lúc quay người về, cậu nhìn thấy Trát Tây cẩn thận xử lý vết thương trên tay cho Kim Châu, ở ngay khu vực lều vải. Hai người áp sát vào nhau, có thể cảm nhận được độ ẩm trên người đối phươn2g, thời gian như ngưng đọng lại.
Hai người nhìn nhau, mọi tiếng động như bị ngăn cách ở bên ngoài.
Được một lát, cô nh7óc Kim Châu đáng yêu cụp mắt xuống, khẽ cắn bờ môi, vành tai ưng đỏ. C2ậu vội vàng dìu Kim Châu dậy, lo lắng hỏi: “Sao rồi? Có đụng vào đâu không?”
Sắc mặt của Tang Niên trở nên kỳ lạ.
Kim 0Châu ấp úng nói: “Không, không sao, em vẫn ổn, nhưng mà Tang Niên.” Khi thấy Tang Niên đứng quay lưng về phía bọn họ, một tay chống hông, bực bội đá bay một hòn đá, cô bất giác lắc đầu.
Cậu nhóc này xoắn quá.
Rõ ràng thích Kim Châu, nhưng lại không dám thẳng thắn mở miệng, thậm chí còn vội vàng rũ bỏ.
Nhìn Trát Tây đi, người ta vừa quan tâm vừa dịu dàng, chăm sóc Kim Châu như một người anh trai. Nếu Tang Niên cứ nghĩ một đằng làm một nẻo như vậy, Kim Châu sẽ theo người khác mất.
Không phải có bất công hay không, quan trọng nhất là ý muốn và sự lựa chọn của Kim Châu.
Cô biết, Kim Châu thích Tang Niên.
Rất thích.