Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 551: Người cô ấy thích ở đ y



Đám Trát Tây gật đầu. Lúc này Ôn Huyền mới yên tâm, cầm cốc nước sinh tố lên uống một ngụm để tham giọng.

Giây tiếpk theo, Tang Niên lại gật đầu nói một câu: “Vâng vâng, bọn họ em hiểu. Chị Huyền cứ yên tâm, bọn em tuyệt đối sẽ không để lcộ ra ngoài là chị theo đuổi đội trưởng của bọn em đâu.” Mà lúc trước, mối quan hệ giữa Tang Niên và Kim Châu rất tốt. Hai người xấp xỉ tuổi nhau, thường xuyên đùa giỡn cãi cọ.

Trát Tây với tính cách chín chắn hơn một chút chậm rãi nhìn về phía Kim Châu.
Ôn Huyền nhướng lông mày lên, cười nói: “Hử? Chẳng qua cái gì?”

Kim Châu nghiêm túc nói từng chữ một: “Em yêu quý tất cả các anh trong đội, rất nhiều người đã chứng kiến sự trưởng thành của em. Bọn họ bảo vệ mảnh đất này, xứng đáng để em kính mến và noi theo.”
Kim Châu cũng lựa chọn nói thật.

Ôn Huyền cười khi khi, thầy Mỹ và ông cụ Lý đi dạo xung quanh rồi, cô không hề khách khí, hỏi thẳng luôn: “Tiểu Kim Châu, trong số những người ở đây có người em thích không?”
Tang Niên thì cúi đầu, nụ cười trước đó biến mất. Cậu ngồi dưới mặt đất, tủm một cọng cỏ rồi quấn vào đầu ngón tay, cả người trở nên yên tĩnh.

Không ai biết cậu đang nghĩ gì, và cũng không biết cậu đang muốn nghe thấy đáp án gì từ miệng Kim Châu,
Quả nhiên, Kim Châu kiên định nói: “Bây giờ em vẫn còn nhỏ, sắp phải thi đại học rồi. Sau khi tốt nghiệp, em sẽ cố gắng trau dồi thêm, tương lai về đây và cống hiến cho nơi này!”

Sau khi cô ấy dứt lời, có người hô to: “Hay!”
Ôn Huyền hơi ngạc nhiên, có vẻ như không ngờ là cô ấy lại nói như thế.

Cô loáng thoáng đoán ra suy nghĩ của Kim Châu.
Mọi người chơi nói thật hay mạo hiểm một lúc nữa, vòng cuối cùng lại tới Kim Châu.

Kim Châu có khuôn mặt tròn trịa xinh xắn, đôi mắt rất to, mọi người đều thích cô ấy. Lần này, người đặt câu hỏi là Ôn Huyền.
Cô hỏi xong, đám nhóc nhao nhao hết cả lên. Có người nhìn về phía Trát Tây, cũng có người nhìn Tang Niên.

Thật ra thì ai cũng biết Trát Tây rất quan tâm tới Kim Châu.
Mọi người đua nhau vỗ tay.

Lúc này Kim Châu mới ngại ngùng sờ bím tóc của mình, nở nụ cười e thẹn nhưng không kém phần hồn nhiên.

Tang Niên cứ thế nhìn cô ấy rất lâu, trong mắt như hiện lên một tia sáng. Cậu âm thầm đưa ra quyết định nào đó.