Lục Kiêu nhìn cậu, nói thẳng: “Nói đi, cậu có dự đị1nh gì?”
Tang Niên sửng sốt: “Đại ca, sao anh biết em có dự định?” Lục Kiêu không nói gì, cất bước đi ra ngoài, Tang Niên v2ội vàng đi theo.
Làm sao Lục Kiêu lại không biết cho được? Thật ra thì trước đó, Tang Niên đã hỏi anh một số chuyện rồi. Trong kho7ảng thời gian đi theo anh, cậu thường xuyên hỏi về những chuyện trong quân đội.
Tang Niên còn nhỏ, mới mười tám, mười chín tuổi, t7uổi đời vừa vặn. Tang Niên nói: “Em chỉ học hết cấp ba, không học đại học, nhưng em biết đi nghĩa vụ quân sự có thể thi vào trường quân đội, vẫn có cơ hội học tiếp. Em cũng muốn giống đội trưởng, cống hiến cho nhân dân và đất nước, bảo vệ tổ quốc của mình!”
Ngoài ra, còn một suy nghĩ nữa chôn sâu trong lòng cậu.
Sau này Kim Châu sẽ là sinh viên, hiện tại bọn họ vẫn còn nhỏ, không ai biết sẽ xảy ra chuyện gì. Nhưng cậu biết, mình muốn sánh bước bên cô ấy, trở thành một con người ưu tú. Đến lúc đó, khi xuất hiện trước mặt cô ấy, có thể cậu mới tự tin hơn.
Lúc còn nhỏ mẹ cậu qua đời, bố cậu đưa cậu tới Tây Tạng, nhưng lại bỏ cậu lại một mình. Một ông lão du mục ở đó đã cứu cậu, nhờ đó cậu mới thoát khỏi miệng sói.
Về sau, ông lão du mục ấy trở thành ông nội của cậu. Ông ấy không có con gái, vậy nên có thể nói bọn họ sống nương tựa lẫn nhau. Ông nội rất tốt với cậu, cố gắng để cậu được đi học. Nhưng năm cậu học cấp ba, ông nội bị ung thư, không còn nhiều thời gian nữa.
Đó là một cú sốc lớn với cậu, bởi vì ông nội là người thân duy nhất của cậu trên đời.
Một buổi tối vào mấy tháng sau, ông nội cầm tay cậu, thều thào nói mình rất tiếc nuối vì không thể cho cậu học hành đến nơi đến chốn, còn cậu thì đau lòng khôn xiết. Đến cuối cùng ông nội vẫn ra đi. Từ đó về sau, cậu chỉ còn lại một mình, trở thành một đứa trẻ mồ côi thực sự.
Cậu dập đầu mấy cái thật vang. Sau khi xử lý tang lễ cho ông nội, người ta thấy cậu đáng thương, đã giới thiệu và sắp xếp cho cậu tới đây phụ giúp.
Cậu bắt đầu từ những công việc nhỏ nhặt nhất, mặc dù tiền lương không cao, nhưng bao ăn bao ở.