Nghe anh nói vậy, cảm xúc trong lòng Tang Niên càng thêm phức tạp, cũng càng kích động hơn. Ánh lửa bập bùng, mọi người quay lại. Lục Kiêu nhìn cô, ánh mắt đen nhánh thâm sâu.
Trong con người của anh phản chiếu bóng cố, phản chiếu đống lửa phía sau cô, ẩn chứa tia sáng cháy bỏng. Bọn họ nhìn nhau, giây phút ấy, thời gian như ngưng đọng, chỉ còn lại hai người họ. Đây là lần đầu tiên trong đời có người hát tình ca cho Đội trưởng Lục, huống chi còn là trước mặt nhiều người như thế.
Mà người ấy, là vợ của anh, là cô gái mà anh trao trọn tình cảm. Đại ca bọn họ đã đ1ồng ý, chứng tỏ đây là một quyết định chính xác của cậu.
Lục Kiêu vỗ vai cậu, chậm rãi nói: “Tang Niên, cậu biết không? Thực ra tôi b2iết cậu thích Kim Châu. Vì lý do tuổi tác, đáng ra tôi phải ngăn cản cậu, nhưng tôi không làm như thế.” Nói đến đây, anh hơi khựng lạ7i: “Bởi vì khi cậu thực lòng thích một người, cậu mới nghiêm túc nghĩ về tương lai, nghĩ xem tương lai mình sẽ là một người như thế nào.
7
Nếu muốn thành công theo đuổi người con gái mà mình thích, cậu phải có đủ điều kiện để cưới cô ấy, không thể để cô ấy chịu khổ theo cậu đ2ược.
Vậy nên cậu mới muốn trở nên xuất sắc hơn, muốn có đủ năng lực để mang những thứ tốt đẹp nhất trên đời cho cô ấy.” Ánh mắt cô quẩn quanh Lục Kiêu, dùng ánh mắt, tiếng ca và tấm lòng để biểu đạt tình yêu của mình.
“Nỗi nhớ của em đang đong đầy Cho dù bao lâu trôi qua
Em vẫn luôn ở bên anh Đúng 0thế, khi thực sự yêu một người, chúng ta sẽ muốn dành những điều tốt đẹp nhất cho người đó, đồng thời cũng sẽ cố gắng phấn đấu.
Buổi tối, mọi người hò hét bắt Ôn Huyền hát một bài. Ôn Huyền nhìn anh, giãi bày tình cảm sâu nặng và nồng nàn của mình qua giai điệu cao trào của bài hát...
“Anh biết em yêu anh
Vậy nên đừng lo lắng gì cả