Sau tiếng hô ấy, mọi người thi nhau hò hét.
1
Khuôn mặt của Ôn Huyền cũng nóng lên.
Nhưng cô biết, Lục Kiêu không quen thân thiết trước mặt mọi người, vậy nên định nghĩ cách đ2ể nhảy qua vụ này, nhưng đột nhiên anh lại kéo cô ra và giữ lấy cằm cô. Gương mặt lạnh lùng điển trai, góc cạnh hoàn mỹ của Lục Kiêu 7hiện rõ trước mặt cô.
Ánh lửa đằng sau cô chiếu vào mắt anh, khiến người ta rung động.
Bàn tay đang nâng cằm cô trượt sang vu7ốt ve gò má cô: “Ôn Huyền, anh yêu em.” Ôn Huyền, anh yêu em.
Anh là một người cứng cỏi lạnh lùng, còn cô là người duy nhất t2rên thế giới này có thể tước vũ khí của anh bằng đôi tay không.
Giọng anh dịu dàng đến thế, khàn khàn và trầm thấp như khúc nhạc sâu 0lắng lúc nửa đêm. Trong đám đông, Kim Châu nhìn cảnh ấy, cảm động đến mức rơi nước mắt.
Mặc dù cô còn nhỏ, nhưng những gì nên hiểu thì đã hiểu hết rồi.
Trong bóng tối, một bàn tay bỗng nắm lấy tay cô rồi kéo cô chạy đi. Không ai chú ý tới bọn họ. Cô bị kéo ra sau lều.
Bởi vì chạy, gò má trắng ngần của Kim Châu ửng hồng, hơi thở rối loạn.
Chạy đến sau lều vải, bọn họ dừng lại, cậu thiếu niên vẫn cầm tay cô. Kim Châu vẫn cảm thấy tay mình nóng hổi, trên đó vẫn vương vấn độ ấm của cậu.
“Cậu... Cậu kéo tôi tới đây làm gì?”
Kim Châu cái đầu cụp mắt, hàng lông mi dày và cong, như cánh bướm đang muốn bay lên. Cô cắn môi, mọi nỗi niềm của một thiếu nữ đều ẩn giấu trong đôi mắt cô. Tang Niên hít sâu một hơi: “Tôi...”
Thật ra cậu có rất nhiều điều muốn nói với cô, về tình cảm của mình, về kế hoạch cho tương lai, về chuyện mình muốn đi nghĩa vụ quân sự. Cậu muốn nói tất cả với cô, nhưng lại không biết phải bắt đầu từ đâu.
Đôi mắt Kim Châu lóe lên, nhẹ giọng nói: “Cậu không nói thì tôi đi đây.”
Vừa nói, cô vừa định xoay người đi.
Tang Niên cuống lên, lập tức túm lấy cổ tay của cô, cuối cùng vẫn nói: “Tôi sắp đi rồi.” Kim Châu sững người vì kinh ngạc, cô không ngờ là cậu lại nói ra câu ấy.