Chỉ có điều, cô đã từng nghĩ cậu sẽ ở l1ại đây làm việc, còn cô thì học đại học trên thành phố. Được nghỉ là cô sẽ trở về thăm mẹ và... cậu.
Nhưng cậu lại n2ói là mình sắp đi nghĩa vụ quân sự, đã đi là sẽ đi nhiều năm không về, cũng có nghĩa là những năm đó cô không được gặp cậu. 7Kim Châu bỗng thấy sống mũi cay cay.
Giọng nói nghiêm túc của Tang Niên vang lên: “Kim Châu, tôi phải cố gắn7g để trở nên ưu tú hơn, cố gắng để mang hạnh phúc đến cho cô gái mà tôi thích.”
Cậu vừa dứt lời, Kim Châu cứng đờ ng2ười lại. Tay cầu trượt dần, trượt dần, cuối cùng, mười ngón tay đan xen vào nhau.
“Kim Châu, tôi thích cậu.”
Tôi thích cậu. Cậu thiếu niên vẫn lấy hết can đảm bày tỏ.
Cậu sắp đi rồi, đi tìm kiếm tiền đồ xán lạn, muốn mang tới một tương lai tươi đẹp cho cô gái mà mình thích.
Vậy nên, cậu quyết định liều một lần, không che giấu tình cảm của mình nữa. Gió cuốn theo câu nói ấy, quanh quẩn bên tại Kim Châu, khiến trái tim cô mềm mại, suýt thì rơi nước mắt.
Sắp đi rồi mới chịu nói cho cô.
“Kim Châu, tôi muốn cho cậu một tương lai tươi đẹp, nhưng... tôi không muốn bảo cậu đợi tôi...” Cậu phải đi nghĩa vụ quân sự và đi học, sẽ mất rất nhiều năm, thậm chí còn không gặp nhau được.
Đối với cô, mối tình ấy không công bằng. Cô có sự lựa chọn tốt hơn, cũng có thể lựa chọn một người đàn ông luôn ở bên cạnh cô.
Rốt cuộc Kim Châu cũng quay sang nhìn cậu, nhưng trong đôi mắt to tròn lại đầm đìa nước mắt. Cô nghẹn ngào nói: “Nói thích tôi, nhưng lại không chịu cho tôi một lời hứa. Cậu đang lừa gạt tình cảm của tôi
sao...”
“Không, không phải, Kim Châu, tôi muốn sau này được ở bên cậu, cậu là cô gái đầu tiên mà tôi thích, nhưng tôi không muốn làm lỡ dở cuộc đời cậu.”
Nhìn nước mắt và dáng vẻ tủi hờn của Kim Châu, trái tim Tang Niên nhói đau, như vừa bị nứt toác.
Kim Châu là cô gái đầu tiên mà cậu thích.