Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 557: Nụ hôn đầu tiên (2)



Lần đầu tiên, ai cũng đều ngây ngô căng thẳng.

Mới đầu chỉ đơn giản là chạm vào nhau, nhưng chỉ thế thôi đã khiến tráik tim đập thình thịch, như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Cô gái hết sức xấu hổ, chỉ một lát đã buông ra. Lần này cậu đỡ vụng hơn lần trước, ngây ngô mút lấy bờ môi cô.

Lúc này, trên thảm cỏ cách đó không xa.

Bởi vì khá lâu rồi không thấy Kim Châu, Trát Tây tò mò không biết cô đi đầu, lo lắng cho sự an toàn của cô, nên đã đứng lên đi tìm xung quanh.
Tắm xong không thấy anh đâu, Ôn Huyền ra ngoài cổng nhìn mà vẫn không thấy.

Cô cảm thấy tò mò, ra sân gọi điện thoại cho anh, định hỏi anh đi đâu rồi.

Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối. Giọng của Lục Kiêu vọng ra từ trong điện thoại, nghe có vẻ gần, mà cũng có vẻ xa.
Cô thởc loạn nhịp, nhìn sang hướng khác, không dám nhìn về phía cậu.

Có những tưởng cậu sẽ nói điều gì khác với mình, ai ngờa giây tiếp theo, cậu thiếu niên lại dịu dàng nói một câu: “Thêm một lần nữa có được không...”

Ánh trăng sáng tỏ chiếu xuống, như dát một lớp bạc lên người bọn họ.
“Nhìn lên trên.”

Nghe vậy, Ôn Huyền lập tức nhìn lên trên trời.

Không biết Lục Kiêu đã leo lên xà nhà từ bao giờ, đang ngắm nhìn bầu trời sao.
Bất kể sự lựa chọn của cô là gì, cậu cũng hy vọng có được hạnh phúc.

Một buổi tối náo nhiệt trôi qua, mọi người thu dọn sạch sẽ, chuẩn bị chui vào túi ngủ trong lều.

Kim Châu và mổ thì khác, bọn họ ngủ trong nhà gỗ.
Ôn Huyền lập tức tắt máy, vội vàng chạy vào trong nhà gỗ. Đến khi quay ra, cô mặc một chiếc áo khoác ấm áp.

Bên cạnh căn nhà gỗ có một cái thang.

Cô leo lên ngôi cùng với anh.

Lục Kiêu bắt lấy tay cô, vịn cô lên: “Từ từ thôi.”

Sau khi ngồi xuống bên cạnh anh, Ôn Huyền mới phát hiện ra vì sao anh lại ở đây.

Phong cảnh ở trên cao là thứ mà ở bên dưới không bao giờ cảm nhận được.

Bầu trời thênh thang trở nên gần hơn, như thể vươn tay ra là có thể chạm tới, hòa mình vào trong đó.