Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 558: Chương 561



Ngày hôm nay bận bịu suốt, bọn họ không được trò chuyện nhiều với nhau. Ôn Huyền nhìn bầu trời bao la, nhìn dải ngân hà màu xanh thẫm, chậm rãi nói1: “Lục Kiêu, trên thế giới này còn có quá nhiều bí ẩn chưa có lời giải đáp.”

Thế giới này không phải trước sau như một, có thể ngày hôm tr2ước còn đang gió êm sóng lặng, nhưng đến ngày hôm sau sẽ long trời lở đất.

Lục Kiêu cầm lấy tay cô, anh cũng nhìn lên trời, nhẹ giọng nói:7 “Vậy nên rất nhiều người tới thế giới này không phải là để khám phá thế giới, mà là để cảm nhận về nó.” Anh ngồi, còn cô nửa tựa, nhìn lên bầu trời. Thời gian dần dần trôi qua, hai người nói chuyện cầu được câu chăng với nhau.

Tầm nhìn dần dần kéo ra xa, bóng bọn họ dần dần trở nên nhỏ bé trong đất trời, hòa vào vạn vật và phong cảnh...

Giây phút ấy, hình ảnh ngôi nhà gỗ ở Khả Khả Tây Lý như dừng lại.
Thế nhưng, điều quan trọng nhất với mỗi người chúng ta là biết khống chế tâm trạng của mình.

Cảm xúc tiêu cực sẽ ngày một nghiêm trọng, những chuyện làm ra sẽ như hiệu ứng đá mèo(*), càng ngày càng khiến mọi thứ trở nên tồi tệ.

(*) Hiệu ứng đá mèo: Nói về một kiểu lây lan cảm xúc điển hình. Người có thói quen đá mèo có thể không phải là một người thành công trong cuộc sống nhưng họ luôn tìm được người thấp bé hơn mình để trút bỏ những
Ôn Huyền cảm thán một tiếng. 2Người cô trượt một cái, hai đầu gối co lại, lưng dựa vào phía trên, vắt hai tay lên gối đầu.

Trong thành phố sầm uất mà cô sinh sống, có r0ất nhiều người phải sống một cuộc sống áp lực và khốn khổ. Có thể là vì công việc không được như ý, có thể là vì hôn nhân tan vỡ, hoặc là những việc lặt vặt trong gia đình.

.
Sống cho hiện tại, trân trọng ngư7ời trước mặt.

Mỗi một nhành cây ngọn cỏ, tia nắng giọt mưa đều đáng để cảm nhận.

“Đúng thế.”
Khi Cát Trác phụ trách dẫn dắt các đội viên tham dự công tác cứu hộ, bọn họ hỏi đến Đội trưởng Lục, Cát Trác chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ, chậm rãi nói một câu: “Hiện tại cậu ấy phải đi làm một chuyện cần cậu ấy hơn, chúng ta chỉ cần chờ cậu ấy về là được.”

Chờ Lục Kiêu trở về.

Đúng thế, Ôn Huyền và Lục Kiêu đã nói rồi, hằng năm nếu rảnh thì đều sẽ tới nhà gỗ ở một thời gian, hưởng thụ vài ngày thanh nhàn trong cuộc sống bộn bề.