1
Song, khi cô tỉnh dậy thì hoàn toàn sững sờ.
Nói thật, lúc mở mắt ra, nhìn thấy phong cảnh xung quanh, Ôn H2uyền đã giật nảy mình, thậm chí còn tưởng là mình lên thiên đường rồi. Nhìn kỹ lại, Ôn Huyền mới phát hiện ra tầng mây dưới bánh xe rất giống một cái hồ.
Chỉ có điều cái hồ này rất kỳ diệu, bên dưới là lớp băng dày, mặt nước mỏng manh phủ bên trên. Nhìn thấy cảnh ấy, rốt cuộc Ôn Huyền cũng biết mình đang ở đâu. Mới mấy ngày trước, cô từng nhắc tới một lần lúc nói chuyện với Lục Kiêu trên mái nhà gỗ, trong lần tụ tập với các đội viên khu trực thuộc.
Không ngờ trước khi rời khỏi đây, Lục Kiêu lại dẫn cô tới xem. Nơi này gọi là Tấm Gương Mặt Trời.
ở nước ngoài có một nơi như thế này, là Salar de Uyuni ở miền Tây Bolivia. Chiếc xe của bọn họ như dừng lại giữa bầu trời, mọi th7ứ xung quanh đẹp như thiên đường.
Ôn Huyền trổ mắt ra, cô dụi mắt thật mạnh. Đến khi nhìn về phía Lục Kiêu, cô 2lắp bắp hỏi: “Chủng, chúng ta làm sao thế? Đây là thiên đường à?” Nhưng khi mở cửa xe và nhìn xuống dưới, cô mới phát hiện ra sự khác lạ.
Bánh xe xe hơi lún xuống, hiển nhiên là đang ép xuống mặt đất. Trong nước cũng có một nơi tuyệt đẹp như vậy, đó là hồ nước mặn Caka.
Phong cảnh ở đây rất đẹp, màu sắc của mặt hồ thay đổi theo màu trời. Cô biết nơi này từ lâu rồi, nhưng chưa có cơ hội tới xem. Ôn Huyền vẫn đang ngơ ngác, cảm thấy mình như đang đứng trên tầng mây, ngay cả bên dưới bánh xe cũng vờn quanh đám mây màu cam.
Thế nhưng, cô vẫn chậm rãi, cẩn thận mở cửa xe ra. Lẽ nào bọn họ đã xảy ra chuyện gì trong lúc n0gủ?!
Nhưng nếu đây là thiên đường thật, sao chiếc xe này cũng cùng lên đây? Cảm xúc ấm áp dâng trào trong lòng.