Vậy nên, anh không muốn tr1ong cô có bất cứ một tiếc nuối nào. Cô giống một cô gái vô lo vô nghĩ, đưa áo khoác cho anh rồi bước lên “Tấm Gương Mặt Trời”.
Cả đất trời nhuốm đượm màu đỏ cam, những tia nắng vàng xuyên qua tầng mây, chiếu vào Tấm Gương Mặt Trời. Chiếc váy đỏ của cô như hòa vào đó, đẹp như người vừa bước ra từ trong tranh. Cũng không thể thiếu phần chụp ảnh chung của hai người được.
Bức ảnh cuối cùng được chụp bằng chế độ time lapse, đây cũng là yêu cầu của Ôn Huyền, Máy bay lướt qua bầu trời, để lại một đường vòng cung màu trắng.
Sau khi về đến Bắc Kinh, Ôn Huyền vội vàng tới Hiệp hội Bảo hộ Động vật Quốc gia, chuẩn bị những thứ cần thiết để tham gia cuộc giao lưu quốc tế. Lần đầu tiên0 tới Thanh Hải, trước khi đi, cô cũng bảo Lục Kiêu chụp ảnh cho cô trong biển hoa Galsang.
Bây giờ, hai người đã thấu hiểu về nhau rồi. Ôn Huyền say sưa trong khung cảnh này, cứ ngơ ngác ngắm nhìn, không dời mắt đi được.
Hôm nay cô mặc một chiếc váy liền thân màu đỏ theo phong cách cổ điển, bên ngoài là chiếc áo khoác, bên dưới chiếc váy là một7 đôi bốt đen cao cổ.
Đến khi nhìn về phía Lục Kiêu, cô nói với anh: “Lục Kiêu, chụp cho em một kiểu ảnh đi.”
Chiếc váy của Ôn Huyền tung bay, cô ngoài đầu lại cười với anh. Bọn họ cầm tay nhau, bước về phía vùng sáng màu vàng ở phía sau tầng mây, như đang đuổi theo vầng mặt trời đang lặn.
Cuối cùng, trong ống kính, người đàn ông cầm tay cô gái, một bóng lưng màu đen cao lớn, một bóng lưng mảnh khảnh đỏ như hoa hồng, đi kề sát bên nhau. Cô nhìn ra phía xa xa, những tia nắng vàng phủ lên sườn mặt cô.
Giây phút ấy, những bức ảnh đầy nghệ thuật được lưu lại. Ôn Huyền hỏi Lục Kiêu sao anh cũng về theo, anh chỉ nói là cấp trên liên lạc sắp xếp nhiệm vụ cho anh.