Chắc là cô ta đã thêm mắm thêm muối vào, đổ mọi lỗi1 lầm lên đầu Lý Tại Quân, vậy nên khi bố mẹ cô ta nhìn sang, mắt ai nấy đều mang theo nét giận dữ.
Nhất là mẹ của cô ta. 2Bà ta nhấc đôi giày cao gót, xông tới chỗ Lý Tại Quân. Nhìn dáng vẻ ấy của mẹ cô ta, Đồng Nhạc căng thẳng kéo ống tay áo 7của Lý Tại Quân: “Làm sao đây Quân Quân, trông mẹ của cô ta như sư tử hà đông ấy. Chúng ta đi mau lên, đợi người nhà cậu tới rồi 7nói.”
Hơn nữa cô ấy biết rất rõ, Lý Tại Quân vẫn chưa nguôi giận, sợ cô lại làm ra chuyện gì.
Lý Tại Quân lạnh lù2ng nhìn người phụ nữ kia, thản nhiên nói một câu với Đồng Nhạc: “Cậu ghi âm giúp tớ đi.” Nghe vậy, Đồng Nhạc vội vàng mở 0chế độ quay video của điện thoại ra, giấu vào ống tay áo, chỉ để lộ phần camera.
Lý Tại Quân không biết bao giờ người mà chị dâu mình nhờ mới tới, cũng không biết ai sẽ tới đây. Lúc này, cô chỉ có thể dựa vào bản thân.
Đúng là cô hơi hấp tấp, nhưng cô không hối hận, bởi vì chưa chắc cô đã thua. Mẹ của nữ sinh kia đi giày cao gót, tay đeo túi xách Hermes, hùng hổ đi tới rồi hất mặt hỏi: “Mày chính là con ranh đòi cướp người yêu của con gái tao?” Nghe vậy, ánh mắt của Lý Tại Quân hơi thay đổi, cô ta hỏi: “Vậy nên, bác đang uy hiếp tôi sao?”
“Uy hiếp mày thì đã sao?! Sợ rồi chứ gì? Bố mẹ mày đầu? Gọi bố mẹ mày tới đây quỳ xuống xin lỗi con gái tạo. Nếu bọn họ chịu quỳ xuống thay cái đứa bất hiếu như mày, tao sẽ bớt vài năm tù cho mày. Nếu không, không chỉ có mày, mà tao sẽ còn làm cả nhà mày không thể sống nổi ở cái đất Bắc Kinh này nữa!”
Thái độ của bà ta hết sức hung hăng và ngông cuồng.
Những lời bà ta nói khiển Đồng Nhạc sợ hãi và căng thẳng.
Cô ấy biết, trông thì có vẻ như Lý Tại Quân rất xuề xòa, nhưng bố mẹ chính là điều tối kỵ của cô.
Người phụ nữ này lại đòi bắt bố mẹ Quân Quân...