Bạn gái của Hứa Văn Bân đứng nhìn kbên cạnh, cô ta nở nụ cười khinh miệt.
Lý Tại Quân cũng cười, chỉ có điều nụ cười ấy rất lạnh lùng. Lưỡic cô đẩy vào phần quai hàm bên má bị đánh, mẹ nó, vừa đau vừa rát.
Cô nhìn Đồng Nhạc, bỗng lên tiếng hỏi: “Xong raồi chứ?”
Đồng Nhạc lập tức gật đầu. Người phụ nữ cáu giận nhìn sang. Khi nhìn thấy người vừa xuất hiện, bà ta hơi sững sờ.
Theo bản năng, Lý Tại Quân nhìn sang, sau đó cũng hơi sửng sốt.
Người kia mặc một bộ vest đen tinh tế. Dáng người anh cao thẳng, mặt mày thon dài, diện mạo tuấn tú, trong sự ưu nhã mang theo phần lười biếng, mỗi một hành động đều thể hiện khí chất cao quý của mình. Xong là được rồi.
Giây tiếp theo, Lý Tại Quân bỗng giơ tay lên, giáng cho người phụ nữ kia một cái tát.
“Bốp!” Trên tay anh còn đeo chiếc đồng hồ Patek Philippe trị giá hơn hai triệu tệ, làm chói lòa mắt người ta.
Người này, là Thẩm Mộc.
Lý Tại Quân ngây ra như phỗng, không thể tưởng được rằng anh lại xuất hiện ở đây. Kèm theo một tiếng vang to rõ, người phụ nữ kia mở to hai mắt, không thể tin được chuyện đang xảy ra.
Tất cả mọi người đứng hình.
Sau khi hoàn hồn lại, người phụ nữ kia không kiềm chế được, mắng mỏ: “Quả nhiên là con ranh không bố không mẹ, hôm nay tao sẽ thay bố mẹ mày dạy bảo mày...” Dứt lời, anh đánh mắt quan sát cô gái tóc ngắn bên cạnh.
Khi nhìn thấy khuôn mặt sưng đỏ của cô, vẻ mặt anh hơi sững sờ.
Sau đó, nụ cười trên môi anh dần biến mất, quanh người như phủ một luồng khí lạnh.
Nhìn thấy người đàn ông với khí chất hơn người này xuất hiện, người phụ nữ kia nhìn anh một lượt, nhưng vẫn cười lạnh nói: “Thật ngại quá, đây là chuyện giữa tôi và cô ta, liên quan gì tới anh?”